Lúc thân thể hai người suýt dính sát vào nhau, Chiến Vân Kỳ trực tiếp đẩy cửa vào.
Nhìn thấy Chiến Vân Kỳ, Giang Văn Thăng suýt nữa ngã xuống, không thể không nói Giang Văn Thăng có chút sợ Chiến Vân Kỳ.
“Chiến, Chiến thiếu gia, cậu tới làm gì?”
“Tôi vội tới đưa đồ tốt cho anh, tin tưởng tôi, sau khi xem, anh sẽ cảm kích tôi.” Chiến Vân Kỳ cầm văn kiện trong tay quơ quơ “Nhưng mà, cũng không thể tự đưa cho anh.”
Trong lòng Giang Văn Thăng luôn cảm thấy Chiến Vân Kỳ là người ngu ngốc, từ lần trước cậu ta qua đây gây chuyện, anh ta cảm thấy Chiến Vân Kỳ không có bản lĩnh gì. Chỉ là sinh ra tốt, cho nên có thể làm con nhà giàu/ Cho nên trong tay cậu ta cầm đồ đe dọa Giang Văn Thăng, anh ta không tin chút nào.
Hù dọa người đi?
“Đồ gì? Chiến thiếu gia, nếu cậu muốn đến làm khách liền trực tiếp nói, thật không cần tìm nhiều cớ như vậy.”
Lục Lăng Tuyết thấy kẽ hở chọc vào, xoa xoa tóc mình, mềm nhũn nói “Đúng vậy.. Chiến thiếu gia muốn đến tùy thời thông báo một tiếng, tôi nhất định chiêu đãi anh thật tốt.”
Chiêu đãi thật tốt.
Cậu ta và Lục Lăng Tuyết liền không nhận biết. Tại sao người đàn bà này có thể giả bộ được một bộ dáng hai người rất quen?
“Làm khách?” Chiến Vân Kỳ cười giễu cợt, ném văn kiện tới “Chính anh nhìn một chút, anh sẽ biết.”
Giang Văn Thăng nhận lấy văn kiện, thấy nội dung phía trên, sắc mặt đại biến.
Trong văn kiện chẳng qua là một ít cổ phần, còn có ghi chép các khoản ra vào của Giang Văn Thăng. Sao Chiến gia làm tới điều này, Giang Văn Thăng không rõ, đây cũng là chỗ đáng sợ của Chiến gia.
“Cậu thay chú cậu tới?” Giang Văn Thăng hết sức giả bộ như không có chuyện gì xảy ra “Nếu là ý của chú cậu, sao không để chú của cậu tự mình tới.”
Lời này để Chiến Vân Kỳ không thoải mái.
Cậ ta ngoáy lỗ tai, không nhịn được nói “Anh cũng biết, những thứ này chẳng qua là số liệu, trở về còn có thể copy.”
Giang Văn Thăng có chút nóng nảy “Tôi căn bản không làm chuyện này, hơn nữa các người cũng không có chứng cứ.”
Chiến Vân Kỳ khoanh tay trước ngực “Bằng bản lĩnh của Chiến gia, muốn chứng cứ còn không phải là chuyện đơn giản sao? Giang Văn Thăng, bây giờ anh chỉ có hai lựa chọn.”
Coi như anh ta không giao ra cổ phần, qua một thời gian ngắn đến khi chuyện bị vạch trần, anh ta vẫn sẽ san ra một chút.
Cho nên cổ phần trên tay mình liền phải giao ra rồi, cho dù thế nào đi nữa thì anh ta cũng không cam lòng.
Chiến Vân Kỳ cười nhạt “Anh yên tâm, chú tôi vẫn rất khách khí, chú ấy chỉ muốn để thím út tôi có quyền quyết định thôi, cho nên chỉ cần cao hơn các người 5% là đủ rồi.”
Sắc mặt Giang Văn Thăng ngày càng khó coi.
Anh ta còn chưa lên tiếng, Lục Lăng Tuyết đã nóng nảy. Cô ta lôi kéo cánh tay Giang Văn Thăng, nhưng ngại Chiến Vân Kỳ ở đây, cô ta không dám dựa quá gần. Vì vậy Lục Lăng Tuyết lôi cánh tay Giang Văn Thăng, để anh ta thanh tỉnh một chút “Văn Thăng, anh không thể đáp ứng. Nếu quyền quyết định công ty rơi vào tay Lục Diệp…”
Sau này bọn họ sẽ không có ngày yên ổn.
Hơn nữa cũng không có năng lực xoay người.
Nhưng mặc kệ Lục Lăng Tuyết nói thế nào, Giang Văn Thăng thực sự không có lựa chọn.
Chiến Đình Kiêu tìm được đồ, cho tới bây giờ không chừa đường sống cho ai.
Nhưng mà anh xác thực khách khí với Giang Văn Thăng, anh giữ lại Giang Văn Thăng không đuổi đi, cũng không cướp tất cả cổ phần, hoàn toàn là vì- anh hy vọng Diệp Tử có thể sai khiến người làm cô không vui. Trong đó không chỉ có Giang Văn Thăng, mà còn cả Lục Lăng Tuyết.
Anh không dễ dàng bỏ qua cho hai người như vậy.
Mà dù quan hệ của Chiến Vân Kỳ và Chiến Đình Kiêu là chú cháu, nhưng nhiều lúc càng giống như anh em.
Suy nghĩ của Chiến Đình Kiêu, ít nhiều Chiến Vân Kỳ cũng hiểu được.