Cô Vợ Ảnh Hậu Lại Bỏ Trốn

Chương 71.1. Chần chờ là hối hận

Thậm chí Chiến Đình Kiêu còn đang suy nghĩ, nếu Diệp Tử không đến tìm anh đề nghị chuyện đó, để anh nói với Diệp Tử cũng được.

Đang muốn đến nơi đó, tiếng bước chân đã tới rồi.

Chiến Đình Kiêu cẩn thận nghe, xác nhận tiếng bước chân chắc chắn sẽ không phải là Hữu Hữu, đồng thời cũng không phải là người giúp việc, anh mới lập tức nghiêm mặt, giả vờ nghiêm túc nhìn máy tính của mình.

Ừ, giống như anh còn có rất nhiều việc chưa làm.

Theo bản năng là thế, nhưng chính Chiến Đình Kiêu cũng có chút khẩn trương.

Lục Diệp đi tới cửa rồi lại chần chờ. Làm sao bây giờ? Cô thật sự phải nói ra sao? A? Lỡ đâu bị từ chối thì sao? Lỡ đâu Chiến Đình Kiêu sẽ tức giận? Lỡ đâu muốn đánh cô? Lỡ đâu...

Trong đầu Lục Diệp điên cuồng tự mình tưởng tượng ra các trường hợp "lỡ đâu", tất cả đều là kết quả sau khi cô nói ra, trong đầu cô đều nghĩ qua tất cả một lần.

Thậm chí ngay cả cô sẽ bị Chiến Đình Kiêu ném ra cửa sổ, từ nay về sau hình ảnh bị phong sát khắp nơi, Lục Diệp cũng nghĩ đến rồi.

Ỷ vào Chiến Đình Kiêu thích mình như vậy liền muốn làm gì thì làm, thật sự không tốt đi?

Hay vẫn là thôi đi?!

Nhưng lời nói của Lục Lăng Tuyết vẫn đang quanh quẩn trong đầu.

Trước cửa thư phòng, Lục Diệp đấu tranh hồi lâu cũng chưa có thể ra quyết định. Chiến Đình Kiêu đợi một lúc cũng biết không thích hợp.

Lục Diệp khẩn trương, anh cũng khẩn trương.

Nhưng Diệp Tử có thể trốn tránh mãi, anh thì sẽ không.

Chiến Đình Kiêu nhanh nhẹn đứng dậy, mở cửa thư phòng. Sau đó nhìn thấy Diệp Tử, anh ho nhẹ một tiếng, có chút mất tự nhiên mà nói, "Anh đói bụng, muốn ăn khuya."

Loại lời nói giấu đầu hở đuôi này chỉ có ngốc tử mới có thể tin!

Nhưng mà nỗi lòng của Lục Diệp đang ngổn ngang trăm mối, cô thật sự không có biện pháp chú ý nghe Chiến Đình Kiêu nói gì.

Cho nên đối với lời nói của Chiến Đình Kiêu, cô cũng không cẩn thận cân nhắc.

Lục Diệp ngẩng đầu, ngập ngừng mà mở miệng nói: "Chiến Đình Kiêu, tôi... tôi có lời muốn nói với anh..."

"Được."

Trống ngực Chiến Đình Kiêu cũng bắt đầu tăng nhanh.

Anh tốt xấu gì cũng là thái tử gia của thành phố Vân Hải oai phong một cõi, sao hôm nay đột nhiên biến thành phấn hồng nhỏ rồi...

"Tôi..."

Lục Diệp mở miệng nửa ngày, nhưng vẫn cơ hồ nói không ra lời. Không, không phải nói không ra lời, mà là cô thật sự không hạ được quyết tâm !

Đầu lưỡi cô đều thắt lại, cũng không có thể nói rõ ràng. Vì thế cô bỗng nhiên nhớ tới lời nói muốn đi ăn khuya trước đó của Chiến Đình Kiêu, liền đề nghị: "A đúng rồi! Anh không phải đói bụng sao? Tôi cùng anh đi anh trước, chúng ta vừa ăn vừa nói nha."

"Được."

Chiến Đình Kiêu coi như là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hai người xuống phòng khách dưới lầu, Chiến Đình Kiêu kêu dì giúp việc làm đồ ăn.

Tới phòng khách trống trải, tâm hai người đều lặng xuống, ít nhất không có khẩn trương như trước.

Dù dì đang làm đồ ăn trong bếp không có ở đây, Lục Diệp cũng vẫn nói không ra lời.

Trong đoạn thời gian gần đây, lòng của cô tự dày vòvô cùng.

Thật vất vả đợi cho dì làm nốt cơm, đợi lát nữa sau khi dì giúp việc tránh đi, Lục Diệp rốt cục cắn răng một cái, nói: "Chiến Đình Kiêu, chúng ta kết hôn đi!"

Chiến Đình Kiêu sửng sốt, tay cầm đũa nhất thời cứng đờ.

Kỳ thật anh đã sớm đoán trước Lục Diệp tới cầu hôn mình, thế nhưng đến thời điểm thật sự, anh thật sự là... rất kinh hỉ!

"Được..."

Anh đang muốn đồng ý, Lục Diệp bỗng nhiên lại cắt lời anh, "Từ từ! Trước anh đừng nói gì cả!"

Khẩn trương như vậy làm gì, anh nguyện ý mà.

Khi Lục Diệp cứu Hữu Hữu lần trước, không phải anh đã nói rằng muốn Lục Diệp gả cho anh sao?