Lục Diệp thật sự vỗ vào mông bánh bao nhỏ mấy cái, nhưng cô thật sự không dám dùng sức, rốt cuộc chính mình cũng có chút không nỡ.
Bánh bao nhỏ lại rất hạnh phúc, lập tức lại gần Lục Diệp, phải dựa vào gần khuôn mặt Lục Diệp.
Cảm giác hôn vừa rồi, dường như thật tốt… Hắc hắc.
Song, khi cái miệng nhỏ của bé đang muốn tới gần gương mặt Lục Diệp, bé chợt bị Chiến Vân Kỳ “xách” lên.
Chiến Vân Kỳ nói: “Hữu Hữu, ba em sắp tới rồi.”.
Nghĩa bóng, không nên tiếp tục ở đây làm kì đà cản mũi nữa.
Thế nhưng bánh bao nhỏ vừa mới hon Lục Diệp, sao lại đồng ý rời đi chứ? Bé mặc kệ. Bé muốn ở lại đây, dù có gây trở ngại cho ba mình cũng không quan trọng.
Bánh bao nhỏ dùng hết sức giãy giụa, nhưng trước sau không thể chạy thoát khỏi vòng tay Chiến Vân Kỳ.
May mà Lục Diệp cướp lại bánh bao nhỏ, để bé ngồi trên đùi mình.
“Thím út, Hữu Hữu còn chưa ăn cơm nữa.”.
Chiến Vân Kỳ làm bộ lại muốn ôm bánh bao nhỏ lên.
Lục Diệp đè bé lại, nói: “Cậu đi lấy cơm, để tôi đút cho bánh bao nhỏ là được.”. Tuy rằng cô ghét bỏ nước miếng của bánh bao nhỏ, nhưng lúc bánh bao nhỏ chạm đến gương mặt mình, loại cảm giác thương tiếc này….Từ trên người một đứa trẻ có được cảm giác đó, đối với Lục Diệp mà nói, thực sự là một cảm giác rất đặc biệt.
Có khoảnh khắc như vậy, cô có cảm giác dường như bánh bao nhỏ là con của mình.
Loại tình thân và tình thương của mẹ kia sinh sôi trong lòng Lục Diệp, khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô bỗng nhiên có chút không nỡ để bánh bao nhỏ đi.
Rất nhanh, Chiến Đình Kiêu đã đến. Sau khi anh tới, cũng không có ý đuổi bánh bao nhỏ đi, trái lại đứng trước mặt Chiến Vân Kỳ, thật giống như Chiến Vân Kỳ mới là người thừa.
“Chút út, cháu…”.
“Không có chuyện gì cháu có thể đi trước.”.
“Chú út, cháu ở lại đây còn có thể giúp một tay.”.
“Không có gì cần cháu giúp đỡ.”.
Chiến Vân Kỳ có chút hóa đá.
Kháo, hiện tại chính cậu ta lại biến thành kì đà cản mũi, là người thừa sao?
Chiến Vân Kỳ bước đi vài bước lại quay đầu lại, quả nhiên, sau khi cậu ta đi, ba người kia hòa thuận vui vẻ giống như người một nhà vậy. Nhìn cảnh tượng ấm áp như vậy, Chiến Vân Kỳ không khỏi càng bị tổn thương nặng nề hơn.
Ô ôô, cậu ta chính là người thừa.
Nhưng lúc này, Chiến Đình Kiêu lại cầm một ít đồ ăn đến, tự mình đặt trước mặt Lục Diệp.
Lục Diệp đương nhiên cũng không khách khí, lúc đang cúi đầu chuẩn bị ăn, bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt Chiến Đình Kiêu dừng lại trên mặt cô.
Bị anh nhìn như vậy, Lục Diệp lập tức có chút ngượng ngùng.
“Anh nhìn tôi... làm gì?”.
Ánh mắt anh giống với ánh mắt bánh bao nhỏ lúc nhìn cô, dĩ nhiên khiến trái tim cô nháy mắt hóa thành mềm mại.
Đại boss như Chiến Đình Kiêu, cũng sẽ quan tâm vết thương rất nhỏ trên mặt mình sao?
Lúc này, giọng của Chiến Đình Kiêu đều cực kì mềm mại, anh nhìn vết thương trên mặt Lục Diệp, không khỏi hỏi: “Đau không?”.
Lục Diệp lắc đầu, “Đã hết đau, hơn nữa... Người kia nhất định đau hơn tôi.”.
Hừ, cô mới không dễ dàng buông tha Lục Lăng Tuyết như vậy.
Đồng thời, cô cũng không hy vọng Chiến Đình Kiêu sẽ tham gia chuyện này.
Lục Diệp dường như rất nhanh đã quyên “mục đích tiếp cận mình” của Chiến Đình Kiêu, sau khi cơm nước no nê, cô luền tiếp tục làm việc.
Vừa mới trở lại đoàn phim, Lục Diệp liền phát hiện có điểm không thích hợp.