Cảnh sát đi rồi, chuyện sẽ kết thúc!
Thẩm Vu Quy nhìn thoáng qua điện thoại, đã tải xuống đến trăm phần trăm.
Cô bước đi đến trước mặt cảnh sát và Thẩm Thiên Hạo, mở miệng nói: "Tôi tìm người giúp khôi phục video, xác định là Bạch Trúc đẩy mẹ!"
Hai cảnh sát nghiêm mặt, mở miệng nói: "Chuyện này rất nghiêm trọng, thậm chí nếu nói lớn, là tội cố ý gϊếŧ người!"
Sắc mặt Bạch Trúc trắng nhợt, tay căng thẳng nắm chặt, bà ta lẩm bẩm: "Không có khả năng..."
Thẩm Thiên Hạo thấy dáng vẻ Thẩm Vu Quy chắc chắn, hoang mang nhìn về phía Bạch Trúc, trong ánh mắt thoáng xẹt qua một phần do dự.
Bạch Trúc lắc lắc đầu, mắt đỏ hồng.
Thẩm Vu Quy nhìn hai người hỗ động, cười lạnh trong lòng.
Đến giờ phút này, lại còn giả bộ?
Thẩm Vu Quy mở video ra, đưa mặt điện thoại tới phía cảnh sát và Thẩm Thiên Hạo, cô mở miệng nói: "Bạch Trúc đẩy mẹ, làm cho mẹ té ngã xuống đất, sau đó còn liên hợp với người giúp việc không quan tâm bà ấy, mặc cho bà ấy sống chết, đây là tội cố ý gϊếŧ người!"
Cô nói xong câu đó, phẫn hận nhìn về phía Bạch Trúc.
Thù gϊếŧ mẹ, không đội trời chung!
Sau khi cảnh sát và Thẩm Thiên Hạo xem xong video, ba người đồng loạt ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn về phía cô.
Thẩm Vu Quy đang muốn lại nói cái gì đó, trước mắt nhoáng lên một cái!
"Chát!"
Thẩm Thiên Hạo hung hăng vung một cái tát lên mặt cô.
Hơi thở trong khoang miệng Thẩm Vu Quy ngai ngái, má nóng bừng, cô không thể tin nhìn về phía ông ta.
Thẩm Thiên Hạo giận dữ hét: "Cô còn muốn nháo tới khi nào? Để đồng chí cảnh sát và tôi lãng phí thời gian, ở đây chơi với cô?"
Chơi với cô...
Thẩm vu quy kịp phản ứng gì đó, lấy điện thoại di động đến trước mặt mình, lúc này mới phát hiện, sau khi mở video này ra thì trống rỗng, hoàn toàn là cái gì cũng không có!
Tại sao có thể như vậy.
Cô thao tác điện thoại, lại hack vào máy tính trong nhà, phát hiện phần cứng hoàn toàn không vào được nữa.
Chuyện này chứng tỏ...ngay trong thời gian cô tải bản gốc, phần cứng đã bị phá hủy theo cách vật lý!
Cô mạnh ngẩng đầu, nhìn về bốn phía, nhìn thấy Bạch Trúc cong môi với cô ở chỗ Thẩm Thiên Hạo không nhìn thấy.
Vừa rồi Thẩm Vu Quy nghiêm túc lấy điện thoại ra nói chuyện, trong lòng Bạch Trúc sinh ra linh cảm không tốt.
Bà ta cẩn thận hồi tưởng chuyện đã trải qua, thứ duy nhất không đáng tin cậy chính là camera kia.
Chắc chắn Thẩm Tòng Tâm không có bản lĩnh đi làm gì, nhưng có lẽ Phí tiên sinh chịu tìm cao thủ máy tính cho cô thì sao?
Hiện tại xem ra, may mắn bà ta vội vàng gửi tin nhắn cho người giúp việc trong nhà, phá hủy phần cứng!
-
Thẩm Vu Quy mở to hai mắt nhìn, thẫn thờ thật lâu.
Chỉ cần cho cô thêm một giây, video đã tải xuống được rồi.
Sao cô lại xui xẻo như vậy!
Đúng rồi, cô luôn luôn đều xui xẻo như vậy...
Đây là sau khi cô về nước, lần đầu tiên dựa vào kỹ thuật lại không thể giải quyết vấn đề.
Thì ra, người kia nói đều là đúng, kỹ thuật có lợi hại, cũng không sánh bằng lòng người.
Thẩm Vu Quy đang sững sờ, Vu Mạn Du đã lảo đảo xuống giường bệnh, thân thể mỏng manh bảo vệ ở trước mặt cô, người phụ nữ nhu nhược này, lần đầu tiên lớn tiếng mở miệng nói: "Không được đánh con gái của tôi!"
Thẩm Thiên Hạo lại vòng qua bà, đi đến trước mặt Thẩm Vu Quy: "Dám trêu chọc chúng tôi, thật sự là gan lớn, hôm nay tôi phải đánh chết nó!"
Ánh mắt Thẩm Vu Quy lăng lệ, đang tính hành động, bỗng nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Chợt, vài vệ sĩ mặc tây trang màu đen, thân hình cao lớn đi đến, tác phong của bọn họ lại khống chế cả căn phòng, đứng ở đàng kia đồng loạt nhìn chằm chằm chỗ cửa, giống như cung nghênh thần chết hạ xuống!
Phí Nam Thành với ánh mắt nặng nề xuất hiện tại nơi đó.