Quỳ xuống xin lỗi, trừng phạt bằng cách đuổi học!
Quả thật là khinh người quá đáng.
Thẩm Vu Quy nheo mắt lại, tay cầm đũa hơi dùng sức, dẫn đến trên mu bàn tay của cô nổi đầy gân xanh, cô cảm giác phẫn nộ trên người mình sắp bộc phát, sắc mặt vô cô vô cùng khó coi.
Phí Nam Thành nghe thấy Skay nói như thế, anh giống như nghe được một câu chuyện cười.
Anh ung dung ăn cơm, nhưng khóe mắt lại liên tục nhìn thoáng qua cô gái ở phía đối diện.
Khi anh còn chưa có động tác, cô đã đập mạnh đũa xuống bàn và đứng dậy.
Động tác gắp thức ăn của Phí Nam Thành hơi dừng lại, trong nháy mắt, trong mắt anh có một tầng ánh sáng.
Cô tức giận như vậy là bởi vì anh sao?
Thẩm Vu Quy lạnh lùng nói: “Anh chen ngang, nhục mạ trước, cho nên chúng tôi mới đánh người, nếu như nói xin lỗi, cũng nên là anh nói xin lỗi trước.”
Giọng nói hữu lực khiến cho trong nháy mắt, người trong căng tin đều yên tĩnh.
Trần Tử Phàm lập tức đứng lên: “Mắt gấu trúc nói rất đúng, các người quỳ xuống xin lỗi trước!”
“Đúng thế!”
“Rõ ràng là các người ức hϊếp người trước!”
Skay bị chặn họng, á khẩu không trả lời được.
Sau cùng, anh ta tức hổn hển chỉ về phía Phí Nam Thành, tức giận nói: “Beat, chính là anh ta đánh em!”
Sự tình phát triển đến mức này, chỉ sợ không thể kết thúc đơn giản.
Đại học Hoa Hạ không dám trừng phạt Phí Nam Thành, nhưng người ngoại quốc thì chưa chắc…
Trong lòng Thẩm Vu Quy trầm xuống, cô lại gây ra phiền phức cho Phí Nam Thành.
Vừa nghĩ đến chuyện này, cô thấy Beat nhìn theo hướng mà Skay chỉ, sau khi nhìn thấy Phí Nam Thành thì tròng mắt bỗng nhiên co rút lại.
Thẩm Vu Quy hơi kinh ngạc.
Ngay cả người nước ngoài cũng biết Phí Nam Thành?
Skay còn chưa phát hiện ra sự khác thường của Beat, anh ta tiếp tục nổi giận đùng đùng nói: “Thiếu chút nữa anh ta đã làm gãy tay em! Beat, đối với người học máy tính mà nói, tay chính là tính mạng của em, anh ta đây là muốn gϊếŧ người! Thầy nhất định phải…”
“Im miệng!”
Beat bỗng nhiên lên tiếng, quát một tiếng với Skay.
Lúc này anh ta nở nụ cười đi đến trước mặt Phí Nam Thành, khách khí, lại chân chó, dùng tiếng Trung để nói: “Mr Phí, không nghĩ tới thật sự là anh, tôi còn cho rằng mình nhận sai…”
Skay: ??
Mọi người: ??
Lúc đầu mọi người đều cho rằng chuyện này sẽ bị làm cho ầm ĩ, nhưng lúc này, vẻ mặt mọi người đều nghi hoặc.
Thẩm Vu Quy cũng mờ mịt.
Ở thành phố S, có thể nói Phí Nam Thành là một tay che trời, thật không nghĩ tới, ở nước ngoài anh cũng có năng lực này?
Mà từ đầu đến cuối, vẻ mặt anh vẫn không thay đổi ngồi đó, giống như không đem chút chuyện nhỏ này để vào mắt.
Giờ phút này, Beat đi tới, anh cũng không có đứng lên.
Chỉ thản nhiên ngước mắt, trong ánh mắt đen nhánh, mang theo khinh miệt liếc nhìn Beat một chút, trầm thấp nói: “Sinh viên trường Forrest, thật đúng là khiến cho người ta lau mắt mà nhìn.”
Hai bàn tay thon dài của anh đan vào nhau, đặt ở trên bàn, anh còn nói thêm: “Beat, bạn của anh nói, muốn cho tôi quỳ xuống nói xin lỗi!”
Beat nghe thấy thế, vô cùng hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.
Anh ta vội vàng xua tay: “Mr Phí, đây nhất định là hiểu lầm.”
Nói xong liền đánh vào đầu Skay, giống như sợ Phí Nam Thành tiếp tục truy cứu, anh ta tiếp tục nói: “Để tôi nói cậu ta xin lỗi anh, đồng thời cam đoan sẽ không phát sinh thêm sự cố, Mr Phí, anh cũng giơ tay đánh khẽ, chuyện này cứ thể bỏ qua, được chứ?”
Skay không hiểu tiếng Trung, vẻ mặt mờ mịt.
Beat lại khẩn trương nhìn Phí Nam Thành.
Trong lúc mấu chốt này, Phí Nam Thành nhìn về phía Thẩm Vu Quy: “Cô cảm thấy thế nào?”
Thẩm Vu Quy đang nhìn trò cười của Skay: ??