Sau khi tan học, lúc Cố Nhược đang nói chuyện phím với Sư Tiêu Khanh, cô để ý thấy Sư Tiêu Khanh có nhìn thoáng qua học sinh chuyển trường.
Cô thuận thế quay đầu lại thì nhìn thấy Hà Dĩ Húc đã tỉnh ngủ, có điều vẫn lười biếng ghé vào trên mặt bàn như cũ, đưa mắt nhìn hai người các cô.
Cố Nhược chần chờ một chút hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Cậu tên Cố Nhược?" Hà Dĩ Húc hỏi.
"Ừ, đúng vậy."
"Giọng nói của cậu rất đặc biệt."
Cố Nhược lập tức ngậm miệng.
Thật ra giọng nói loli của cô chính là một phiền não lớn, rất nhiều người đều cho rằng không được tự nhiên, đã mười sáu tuổi mà giọng nói còn trẻ con như vậy, có phải là cố ý giả vờ hay không?
Nam sinh thì lấy giọng nói của cô ra để giễu cợt, nữ sinh cũng sẽ nghĩ rằng Cố Nhược giả vờ.
Chuyện này cũng làm cho Cố Nhược càng ngày càng ít nói.
Cô muốn thay đổi chính mình, vì thế bắt đầu học cách thay đổi giọng nói, rồi tham gia phối âm.
Nhưng mà cái này vẫn luôn là điểm tự ti của cô, đã hình thành liền rất khó thay đổi. Bị người ta nhắc đến, cô sẽ lập tức cảm thấy cực kỳ mẫn cảm, nghĩ răng bản thân lại bị trào phúng.
Hà Dĩ Húc cảm thấy Cố Nhược hẳn là đã hiểu lầm, bổ sung một câu: "Rất dễ nghe."
"Cảm ơn."
"Nạp thẻ cơm ở đâu vậy? Giáo viên chỉ đưa cho tôi một tấm thẻ." Hà Dĩ Húc đem thẻ cơm đặt trên mặt bàn.
Cố Nhược và Sư Tiêu Khanh đưa mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn là Cố Nhược ra mặt giải quyết: "Giữa trưa tôi đưa cậu đi."
"Được."
Đến giờ nghỉ trưa, Sư Tiêu Khanh đã bị Dương Nam gọi đi. Gần đâu đều là ba người Sư Tiêu Khanh, Dương Nam, Cố Nhược cùng nhau ăn cơm, Cố Nhược giống như một cái bóng đèn, có chút không được tự nhiên.
Hôm nay cô phải đưa Hà Dĩ Húc đi nạp thẻ cơm, thuận tiện làm quen trường học một chút, phỏng chừng là Dương Nam sẽ cực kỳ vui vẻ.
Cô nhìn Sư Tiêu Khanh và Dương Nam rời đi cùng nhau, khẽ thở dài một hơi.
Hà Dĩ Húc hỏi: "Làm lỡ giờ cơm của cậu sao?"
"Không...."
"Một hồi tôi mời cậu ăn cơm nha?"
"Không cần, chỉ là chút việc nhỏ thôi."
Thật ra Cố Nhược thở dài là bởi vì cô có một loại cảm giác bị thất tình.
Loại cảm giác này rất khó hiểu.
Trước đây cô có quan hệ tốt nhất với với Sư Tiêu Khanh, Sư Tiêu Khanh cũng đặc biệt quan tâm cô, ngày thường vô cùng bảo vệ cô.
Nhưng mà sau khi Dương Nam xuất hiện, cô có cảm giác khuê mật [1] của mình đã bị người ta đoạt đi rồi.
[1] /闺蜜 - guī mì/ khuê mật: bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ, thường dùng cho con gái.
Đôi khi cô lại cảm thấy bản thân dư thừa, trong lòng chua xót đến khó hiểu.
Nhưng loại tâm tình này không thể nói với bất kỳ một ai, nếu không người ta nhất định sẽ cảm thấy Cố Nhược làm ra vẻ.
Thậm chí là không hiểu loại tâm tình này của cô.
Cố Nhược đưa Hà Dĩ Húc đi đến nơi học sinh nạp thẻ cơm.
Hôm nay người nạp phí cũng không nhiều, người xếp hàng cũng không nhiều lắm, Cố Nhược đứng ở một bên đợi một hồi.
Trường học của bọn họ nạp phí thẻ cơm chỉ thu tiền mặt, không thể quét Alipay và WeChat, Hà Dĩ Húc không biết chuyện này, hỏi Cố Nhược: "Cậu có tiền mặt không?"
Cố Nhược đưa cậu ta tờ 200 tệ.
Hà Dĩ Húc quét mã tài khoản WeChat của Cố Nhược, chuyển tiền trả cho cô.
Lúc Hà Dĩ Húc nạp phí có nhìn ảnh đại diện WeChat chuyển khoản của Cố Nhược, rồi lại quay đầu nhìn Cố Nhược, đột nhiên cười một cái.
Cười đến mức Cố Nhược kinh hồn bạt vía.
Cô theo bản năng cho rằng bị lừa tiền?
Sau đó liền nhìn vào ví tiền trong WeChat, xác thật có thêm 200 tệ.
Vậy cậu ta đang cười cái gì?
Sau khi hai người ra ngoài, đi dọc đường về phía nhà ăn, Cố Nhược giới thiệu với Hà Dĩ Húc: "Bên kia là sân thể dục, bên kia là sân vận động. Trường học của chúng ta không có bể bơi độc lập, tiết học bơi lội sẽ đến mượn sân bãi của của trường thể thao cách vách, một học kỳ sẽ được đến đó hai lần."
"Cách vách là trường thể thao?"
"Ừ."
"Tôi còn tưởng là nhà xưởng."
Thiết kế của trường thể thao so với trường học bình thường không giống nhau, có các bể bơi, sân điền kinh và nhiều bộ môn tập luyện khác nhau, mỗi bộ môn đều có một toà lầu riêng.
Tất cả mọi nơi đều được trồng những hàng cây xanh có độ che phủ rất cao, nhìn qua hơi giống đại học.
Có điều.... Cũng không đến mức giống như nhà xưởng chứ.
Lúc này Cố Nhược không nói chuyện, chỉ yên lặng đi về phía nhà ăn, lại đột nhiên bị một người gọi lại.
Cô xoay đầu, liền nhìn thấy Thẩm Khinh đang đứng ở lối đi nhỏ sát bên lan can, cô lập tức nhìn Hà Dĩ Húc nói: "Cậu đi ăn cơm trước đi."
Nói xong chạy về phía Thẩm Khinh.
Hà Dĩ Húc nhìn Cố Nhược và Thẩm Khinh, dừng lại một lúc mới rời đi.
Cô đi tới bên cạnh rào chắn, nhìn Thẩm Khinh hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì thì không thể gọi cậu sao?"
"Cũng không phải...."
Thẩm Khinh nhìn Hà Dĩ Húc đang đi về phía nhà ăn, ánh mắt không được thân thiện, lại càng trở nên hung thần ác sát.
Cũng may hiện tại Cố Nhược không sợ cậu, bằng không sẽ run lên bần bật mất.
"Thời điểm ở cùng với tôi dáng vẻ đều thối lui về phía sau, còn ở cùng người khác thì nói nói cười cười, cậu rất tiêu chuẩn kép đó!" [2] Thẩm Khinh tức giận nói với Cố Nhược, rất có cảm giác như hưng sư vấn tội.
[2] /双标/ Tiêu chuẩn kép (double standard): là việc áp dụng những nguyên tắc, cách thức xử lý hoặc có những nhận định khác nhau cho cùng một vấn đề hoặc một tình huống. Đa số dùng để bao biện hoặc hợp lý hóa cho hành vi của mình, áp đặt lên phía còn lại.
Cố Nhược cảm thấy bản thân rất oan ức: "Tôi không có mà!"
"Cậu xem mặt của cậu còn đỏ bừng."
"Bởi vì lạnh nha."
"Nười kia là ai vậy? Bạn trai mới của cậu? Có phải qua mấy ngày nữa lại có thể nhìn thấy cậu đứng ở nơi trời băng đất tuyết gào khóc mắng đại hỗn đản (khốn nạn) số 2 hay không?" Thẩm Khinh lại hỏi.
"Không phải, cậu ta là học sinh chuyển trường, chuyển tới ban của chúng tôi, tôi dẫn cậu ta đi làm quen trường học."
"Vì sao không phải là người khác đưa đi mà lại để cậu đưa đi chứ?"
"Chắc là vì cậu ta ngồi cùng bàn với tôi đi?"
"Còn ngồi cùng bàn?"
Cố Nhược nhấp miệng, nhìn chằm chằm Thẩm Khinh một lúc lâu, đột nhiên hỏi sang chuyện khác: "Tâm trạng của cậu không tốt sao?"
"Vẫn còn ổn."
"Vậy cậu đang tức giận hả?"
"Tôi.... Tôi tức giận cái gì!" Thẩm Khinh bởi vì chột dạ nên giọng nói cũng đề cao hơn một chút, thật giống như đang rống Cố Nhược.
Cố Nhược khó hiểu, nhíu mày suy nghĩ một hồi đột nhiên thông suốt.
Chỉ sợ Thẩm Khinh và cô đều giống nhau, có cảm giác mất mát, giống như là việc cô cảm thấy Sư Tiêu Khanh có Dương Nam thì không cần đến mình nữa.
Thẩm Khinh thấy cô và Hà Dĩ Húc đi gần nhau, cũng sẽ có cảm giác mất mát.
Cô đã rõ!
Chính là như vậy!
Cô lập tức đứng lên trên bệ rào chắn xi măng, vươn tay ra xoa đầu Thẩm Khinh: "Chính là nhiệm vụ do thầy giáo sắp xếp, cậu đừng nóng giận, nam sinh mà tôi nói chuyện nhiều nhất ở ngoài đời chính là cậu."
Đột nhiên bị Cố Nhược sờ đầu, Thẩm Khinh sửng sốt.
Rất nhanh liền ầm ầm một cái mặt đỏ thẫm.
Cậu ho nhẹ một tiếng, ra vẻ trấn định, vẫn hung thần ác sát nói: "Cậu cái cô gái nhỏ này có phải là nghe không hiểu lời tôi nói hay không, tôi đã nói là tôi không tức giận."
Cố Nhược thu tay lại: "Ồ."
"...."
"...."
Hai người cách rào chắn nhìn nhau một lúc không nói gì, Cố Nhược chỉ chỉ nhà ăn: "Tôi có thể đi ăn cơm không?"
"Mau đi đi."
"Tạm biệt."
"Ừm."
Chờ Cố Nhược đi xa, Thẩm Khinh mới xoay người leo qua rào chắn trở về trường thể thao.
Bạn cùng lớp lúc nãy đi chung với Thẩm Khinh vẫn còn đang đợi cậu, nhìn thấy Thẩm Khinh trở về hỏi: "Khinh ca, cậu làm gì vậy, đột nhiên chạy nước rút trăm mét lao ra ngoài, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người vượt rào chắn nhanh như vậy đấy."
Thẩm Khinh trợn mắt liếc người kia một cái: "Lăn."
Ở một phía khác, lúc Cố Nhược đi vào nhà ăn liền nhìn thấy Sư Tiêu Khanh vẫy tay với cô.
Thì ra Sư Tiêu Khanh và Dương Nam vẫn chưa bắt đầu ăn cơm, cô lập tức đi qua, cười đến đặc biệt vui vẻ.
Sư Tiêu Khanh không có bỏ rơi cô.
Thẩm Khinh chạy bộ về nhà, lúc đi ngang qua tiểu khu ở gần nhà ga, thấy được Cố Nhược đang đợi ở đó.
Cố Nhược cũng đang nhìn quanh về phía bên này, sau khi nhìn thấy Thẩm Khinh chạy bộ lại đây liền vẫy tay với cậu.
Thẩm Khinh chạy tới đứng lại bên cạnh Cố Nhược, điều chỉnh hô hấp đồng thời hỏi: "Cậu đang đợi tôi?"
"Ừm, lần trước quên hỏi, cậu thi đấu vào ngày nào? Tôi cũng ngại đi hỏi Dương Nam."
"Ngày hai lăm tháng mười hai." Thẩm Khinh trả lời.
Cố Nhược lấy điện thoại ra, mở lịch xem ngày hai lăm tháng mười hai là thứ mấy.
Vừa lúc là thứ hai.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Khinh: "Ngày đó tôi đi học."
"Lần này là thi đấu điền kinh, từ thứ hai cho đến thứ sáu, rất nhiều hạng mục cùng diễn ra, còn có hạng mục chạy nhanh các loại. Thứ sáu cậu có thể xin nghỉ hay không? Ngày đó tôi thi chung kết, thi đấu dự tuyển cậu không cần tới."
Cố Nhược suy nghĩ một chút sau đó gật đầu: "Được, ngày đó tôi sẽ ngã bệnh."
"Ừm, tôi thấy được sự thành ý của cậu."
Sau khi đạt được sự nhất trí, hai người cùng nhau đi về phía tiểu khu.
Mặt đất ở tiểu khu của bọn họ cao thấp không đều.
Sau khi xuống xe buýt ở trạm gần tiểu khu nhất, bắt buộc phải đi một đoạn đường trên sườn núi mới có thể tách ra thành hai phương hướng.
Thẩm Khinh cũng không chạy bộ, chậm rãi từng bước đi theo Cố Nhược về nhà.
"Từ nhỏ cậu đã bắt đầu luyện tập thể dục rồi hả?" Cố Nhược hỏi cậu.
"Đúng vậy, năm ba tiểu học [3] chuyển đi, cậu quên rồi sao?"
[3] Bậc tiểu học ở Trung Quốc gồm 6 năm từ lớp 1 đến lớp 6. Năm 3 tiểu học là lớp 3.
"Hả?"
"Hai chúng ta là bạn cùng lớp tiểu học."
Cố Nhược dừng bước, ngơ ngác nhìn cậu.
Cô hoàn toàn không nhớ rõ.
Thẩm Khinh nhìn bộ dáng mê mang của cô thật sự vừa tức vừa buồn cười.
Cậu chỉ vào gần đó nói: "Sống ở khu vực này, chẳng phải đều là người quen sao? Rất kinh ngạc?"
"À, cũng đúng." Cố Nhược nắm tay phải lại, lòng bàn tay trái hướng về phía trước, dùng tay phải đánh vào lòng bàn tay trái một cái, một bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ.
Thẩm Khinh liếc mắt nhìn Cố Nhược một cái sau đó hỏi: "Bình thường cậu có sở thích không chuyên gì không?"
Loại chuyện làm phối âm này có chút xấu hổ khi mở miệng.
Mọi chuyện của thế giới thật và thế giới ảo căn bản là tách biệt, cô không muốn khoe khoang, nên không nghĩ đến việc nói ra.
Làm quần áo búp bê và hoá trang cho búp bê, dường như cũng không phải sở thích đứng đắn, cũng không cần đề cập tới.
"Học tập." Sau khi Cố Nhược suy nghĩ cặn kẽ thì trả lời đáp án này.
Thẩm Khinh tùy tiện "ừ" một tiếng, tiếp tục suy nghĩ phải hỏi như thế nào.
Cố Nhược thật sự là tích thủy bất lậu [4], hoàn toàn không hỏi ra được đến tột cùng cô có phải là Nhược Nhược hay không.
[4] /滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu/ Tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào.
"Lớp văn hóa [5] ở trường thể thao yêu cầu cao lắm sao?" Gần đâu Cố Nhược đối với những chuyện của trường thể thao cực kỳ tò mò, phỏng chừng là do Thẩm Khinh khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô.
"Không cao, chỉ là nếu muốn thi đại học thì cần phải nỗ lực học hơn một chút, điểm chuẩn của bọ tôi thấp hơn một ít so với các cậu. Buổi sáng học tiết văn hóa [5], buổi chiều huấn luyện, nếu như học nột trú ở trường thì buổi tối thứ hai, thứ tư, thứ sáu huấn luyện, buổi tối thứ ba và thứ năm tự học, chỉ có buổi chiều thứ bảy nghỉ, chủ nhật được nghỉ ngơi một ngày."
"Vì sao cậu không học nội trú ở trường?"
"Tôi bị đình chỉ."
"Vì sao vậy?"
Nhắc tới chuyện này Thẩm Khinh liền muốn cười, giải thích với Cố Nhược: "Vốn dĩ tôi, Dương Nam và Đặng Nghị Nhiên ở cùng một phòng ngủ, sau khi thi đấu kết thúc chúng tôi muốn ăn lẩu, thật sự là nghẹn đến mức không chịu được, quá thèm. Vì ăn lẩu, ba người chúng tôi đã tìm một thợ điện sửa lại mạch điện trong phòng ngủ, để khi dù có kết nối với đồ điện công suất lớn nó cũng sẽ không nhảy điện, sau đó chúng tôi trốn ở trong phòng ngủ ăn một nồi lẩu."
"Rồi bị phát hiện hả?"
"Đúng vậy, cái người thợ điện kia không đáng tin cậy, chúng tôi vừa ăn lẩu được một nửa, cá viên cũng chưa kịp chín, công tắc nguồn điện ở lầu một đã bụp bụp bốc cháy như pháo hoa, ngay sau đó toàn bộ tầng lầu kí túc xá cúp điện, ba ngày cũng chưa sửa được."
"Vậy ba người các cậu rất đáng đời." Cố Nhược suy nghĩ sau đó nói.
Thẩm Khinh cũng cười: "Lúc ấy thông báo phê bình trước toàn trường, cái nồi mà chúng tôi ăn lẩu kia, đến nay còn đặt ở trên giá triển lãm những vật phẩm vi phạm lệnh cấm ở phòng ngủ, nhìn đặc biệt lừng lẫy."
"Đình chỉ bao lâu vậy?"
"Chắc là học kỳ sau sẽ bắt đầu ngủ lại tại trường, nói không chừng còn phải xem tâm tình của trường học." Thẩm Khinh trả lời rất thản nhiên.
"Lúc đầu cậu chuyển đến trường thể thao, là chuyển đi như thế nào?"
"Giáo viên trường thể thao tới trường học tuyển chọn, học sinh đứng ở trên sân thể dục, giáo viên đi tới đi lui quan sát tỉ mỉ. Sau đó phải làm kiểm tra đo lường, nhìn xem sau này cơ thể sẽ cao lên nhiều hay ít, rồi trải qua kiểm tra thể dục, đủ tư cách sẽ lập tức được chuyển đi."
"Bị đội bóng rổ lựa chọn?"
"Ừm, sức bật của tôi tốt, sải tay cũng đạt."
Thẩm Khinh nói xong, dang hai cánh tay ra: "Chỉ cần một sải tay của tôi cũng có thể bằng hai tay của cậu, cậu nhất định cũng không thể so sánh được với tôi."
"Không có khả năng!" Cố Nhược không phục, thật sự đi đến so với Thẩm Khinh.
Thẩm Khinh thu hồi một cánh tay, một tay nâng lên duỗi ra cho Cố Nhược xem chiều dài.
Cố Nhược dang hai tay ra nhón chân lên, sau khi tới gần cậu, đầu ngón tay đυ.ng phải đầu ngón tay của Thẩm Khinh.
Tay của cậu quả nhiên rất lớn, ngón tay rất dài, bàn tay gần chạm đến vị trí cổ tay của cô. Hơn nữa cánh tay lại thon dài, quả thật là của Cố Nhược ngắn hơn một chút so với cậu, hai tay khẳng định không sánh bằng.
Nhưng mà nói một cánh tay hiển nhiên là quá khoa trương.
Thẩm Khinh ngơ ngác nhìn Cố Nhược dang rộng hai cánh tay dựa lại gần, buộc tóc liền xuất hiện trước mắt cậu.
Sau khi cô tới gần mang đến một trận mùi hương nhàn nhạt, như là hương vị thanh mát của chanh, nhẹ nhàng, đoán chừng là mùi của dầu gội hoặc là nước giặt quần áo.
Thật mát lạnh, rất dễ ngửi.
Vóc dáng của cô không cao, cậu cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô, nhìn thấy cô vẫn còn đang nghiêm túc so sánh chiều dài của sải tay.
Đầu ngón tay của cậu chạm vào cô.
Đầu ngón tay của cậu rất ấm, còn cô lại rất lạnh, làm cậu hận không thể nắm lấy, hoặc là dứt khoát mười ngón đan chặt vào nhau không buông ra.
Giúp cô sưởi ấm.
Nhưng mà cậu nuốt một ngụm nước bọt nhịn xuống.
"Cậu xem, chỉ dùng một tay thì không thể bằng được với tôi." Cố Nhược ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.
Nói xong lui ra phía sau một bước.
Sau khi cô rời đi, trong nháy mắt Thẩm Khi có hơi buồn bã mất mát.
"Được được, là tôi xem nhẹ cậu, tôi xin lỗi." Thẩm Khinh thỏa hiệp nói.
Cố Nhược đắc ý mỉm cười: "Tôi về nhà đây."
"Ừm."
Cố Nhược đi về phía tiểu khu nhà cô, tâm tình thoạt nhìn không tồi.
Thẩm Khinh đợi một hồi mới đi lên theo.
Cô đi về phía nhà Nhược Nhược, cậu biết nhà Nhược Nhược ở tòa nhà nào, còn biết là ở tầng ba.
Mùa đông trời tối sớm, có thể nhìn thấy đèn cảm ứng bên trong tòa nhà.
Nơi này là khu chung cư cũ, đèn cảm ứng không quá nhanh nhạy, chỉ khi đứng ở tầng lầu dậm chân thì đèn cảm ứng của tầng đó mới có thể sáng lên.
Nếu như đi chậm, nói không chừng còn chưa đi lên được tầng lầu phía trên thì đèn của tầng lầu phía dưới đã tắt.
Thẩm Khinh lén đi theo phía sau Cố Nhược, muốn xem thử Cố Nhược có phải là đi vào tòa nhà kia hay không, có lên tầng ba không.
- --
Sợ mọi người không hiểu được tiết (lớp) văn hóa là học như thế nào nên bổ sung một cái giải thích ở dưới đây cho mọi người tham khảo nha ಠ‿↼
[5] /文化课 - wén huà kè/ Lớp văn hóa, tiết văn hóa: là các khóa học văn hóa nghệ thuật hoặc trí tuệ, có thể được chia thành nghệ thuật tự do và khoa học nói chung. Khoa học là nghiên cứu về lý thuyết và phương pháp (các môn học chính là: toán học, vật lý, hóa học, sinh học, cũng như địa chất, địa lý và phần mềm máy tính). Nghệ thuật tự do được chia thành khoa học xã hội và nhân văn. Khoa học nhân văn là ngành nghiên cứu di sản văn hóa của con người (các bộ môn kinh điển là: văn học, lịch sử và triết học), khoa học xã hội là nghiên cứu về sự phát triển xã hội, các vấn đề xã hội và các quy luật xã hội (bao gồm chính trị, quản lý, luật, kinh tế và các ngành khác). Vì truyện đang đề cập đến "Trường thể thao" nên có sự phân biệt về tiết (lớp) học văn hóa và tiết (lớp) học các môn thể thao. Ở Trung Quốc, lớp văn hóa và tiết văn hóa cũng tương tự như các môn học chính khóa ở Việt Nam mà chúng ta học mỗi ngày. (Baidu)