Tư Kim Nguyên cũng nhìn Tư An Húc lớn lên từ khi còn nhỏ, lúc Tư An Húc còn nhỏ, đối tượng mà ông đề phòng chưa phải là Tư An Húc, mà là cha của Tư An Húc.
Nhưng giống như lão gia đã đặt quy định hiện nay, bắt buộc phải có người kế tục mới có thể thuận lợi thừa kế tập đoàn Húc Dương, mỗi một ưu khuyết điểm của đời sau đều có khả năng cộng trừ điểm của người thừa kế đó.
Vì vậy, từ nhỏ Tư Kim Nguyên đã đặc biệt chú ý Tư An Húc.
Dù gì ông cũng tự thấy mình không kém gì cha của Tư An Húc, vậy muốn so sánh thì đương nhiên phải so sánh đời Tư An Húc và con trai của ông rồi.
Đã có chú ý nên Tư Kim Nguyên đương nhiên nhớ hình dáng của Tư An Húc lúc nhỏ, lúc này ông đột nhiên liếc qua, chỉ cảm thấy đứa trẻ này, y như bản sao hồi bé của Tư An Húc vậy.
Biểu cảm của Tư Kim Nguyên thoạt một cái liền thay đổi.
Chuyện gì thế này?
Chẳng phải đứa trẻ này không phải con ruột của Tư An Húc hay sao? Hình dáng giống như đúc thế này, chỉ cần là người đã gặp qua Tư An Húc khi còn nhỏ, ai nói đứa trẻ này không phải con ruột của Tư An Húc, chắc chắn sẽ không có ai tin.
Tư Kim Nguyên đang cảm thấy rất loạn trong lòng, không lâu trước đây ông vẫn luôn khẳng định đứa trẻ này nhất định không phải là con ruột của Tư An Húc. Nhưng bây giờ, đừng nói là lừa người khác, đến bản thân ông cũng lừa không nổi.
Thần sắc Tư Kim Nguyên đột nhiên biến đổi, dọa bà Trương một phen, bà ấy ý thức được liền ôm Tư Nhất Nhược lùi lại hai bước, kéo xa khoảng cách với Tư Kim Nguyên.
Động tác đột ngột này của bà Trương làm Tư Kim Nguyên lập tức thức tỉnh, sắc mặt ông đã ôn hòa hơn một chút, chỉ là vẫn có chút khó coi: “Sao nào? Chẳng lẽ tôi có thể hại cháu của tôi sao?”
Bà Trương quả thật sợ Tư Kim Nguyên hại Tư Nhất Nhược, phải biết rằng ban nãy sắc mặt của Tư Kim Nguyên cực kỳ khó coi, đôi mắt trừng to đó như thể muốn ngay lập tức bóp chết Tư Nhất Nặc.
Tư Kim Nguyên không thể thấy khuôn mặt của mình, không biết biểu cảm ban nãy của bản thân hung dữ đến mức nào, bà Trương và Tôn quản gia đều nhìn thấy rất rõ, nhưng lại không thể nói ra.
Hai chân bà Trương có chút run, nhưng vẫn ôm chặt Tư Nhất Nặc, hơi run run nói: “Nhị gia nói đùa rồi, sao ngài có thể hại cháu trai ruột của mình được chứ, tôi chỉ là sợ tiểu thiếu gia sợ người lạ, nhỡ khóc lên dọa đến ngài thì không hay.”
Sao Tư Nhất Nặc có thể sợ người lạ được chứ, người không sợ người lạ nhất chính là Tư Nhất Nặc, ai bế cũng được, cả ngày đề vui vẻ cười haha, nếu đói rồi hay bị dính bẩn mới khóc một chút, người tiếp xúc với Tư Nhất Nặc không có ai là không thích cả.
Hiện nay, để đảm bảo an toàn cho bọn họ, bà Trương chỉ có thể trừng mắt mà nói dối.
Sợ người lạ?
Con của Tư An Húc lại sợ người lạ?
Tư Kim Nguyên đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tư Nhất Nặc một cái, không biết do Tư Kim Nguyên làm Tư Nhất Nặc cảm giác nguy hiểm, hay nỗi sợ của bà Trương bọn họ đã để Tư Nhất Nặc cảm nhận được, Tư Nhất Nặc đột nhiên hét to: “Oa” một tiếng rồi bật khóc.
Tư Nhất Nặc vừa khóc, bà Trương lập tức hoảng loạn, không quan tâm đến sắc mặt của Tư Kim Nguyên tốt hay không tốt, lập tức bế Tư Nhất Nhược lên, cũng không quan tâm Tư Kim Nguyên có nhìn hay không, bà đi đến một bên rồi đi đi lại lại, nhẹ nhàng lắc lắc, nhẹ giọng dỗ dành.
“Thiếu gia ngoan nào, đây là ông hai của con, con đừng khóc nữa, không sợ nha, không sợ nha.”
Tư Kim Nguyên nghe thấy Tư Nhất Nặc đang khóc huhu, mặt đã vô cùng khó coi, lại nghe thấy lời nói của bà Trương, mặt lại càng u ám hơn, như thể sắp rơi ra mực vậy.
Cái gì mà không sợ không sợ chứ, nói như thể ông làm gì đứa bé không bằng.
Bà Trương không quan tâm Tư Kim Nguyên đang nghĩ gì, phải biết rằng Tư Nhất Nặc là bảo bối trong lòng họ, bình thường chỉ cần hừ một cái bọn họ đã lo không biết có phải do không thoải mái ở đâu, bây giờ còn khóc nghiêm trọng như vậy, bọn họ đều rất khó chịu, chỉ muốn mau chóng dỗ được Tư Nhất Nặc, làm gì còn tâm trạng quan tâm Tư Kim Nguyên vui hay không chứ!
Nhưng dù bà Trương có dỗ thế nào, Tư Nhất Nặc vẫn ra sức khóc, nước mắt nước mũi đều chảy hết ra, khóc đến nỗi mặt đỏ ửng cả lên.