Vua Hải Quân

Chương 37

Cuối cùng, Buggy vẫn chạy thoát được.

Đương nhiên ở một mức độ nào đó thì Gintoki cũng không thật sự muốn bắt Buggy lại, dù sao tên này ở những phần sau của cốt truyện còn phát huy tác dụng quan trọng, vả lại…

Gintoki nhìn đống vàng bạc châu báu chất cao như núi trên khoang thuyền thì mỉm cười đầy gian trá nói:

“Thôi, dù sao thứ quan trọng nhất cũng đã lấy được hết rồi. Nào, truyền tin cho tất cả thành viên trên thuyền, trước hết hãy đến thị trấn Kẹo! Bây giờ Gin-san đã có thể mua hết cả cái thị trấn Kẹo này rồi!!! Gin-san đã có thể trở thành thị trưởng của thị trấn Kẹo! Không chắc nên đổi tên thành quốc vương của vương quốc Đồ Ngọt!!!”

Ertha mặt vô biểu cảm đứng đằng sau lưng cậu.

“Uổng công cậu khoác chiếc áo chính nghĩa trên lưng vậy mà lại làm ra chuyện đê tiện như vậy! Vừa mới thăng chức thành trung úy mà đã làm ra chuyện như vậy, lương tâm của cậu không đau sao?”

“Cậu đang nói cái gì vậy chứ!!!” Gintoki đặt tay lên vai Ertha rồi nói tiếp: “Yên tâm đi, không thiếu phần của cậu đâu. Sau này tớ sẽ cho cậu đảm nhận chức phó thị trưởng thấy thế nào? Chúng ta hãy cùng nhau phát triển và làm rạng rỡ danh tiếng của vương quốc Đồ Ngọt đi!!!”

“Trước hết cậu hãy hiểu rõ ý nghĩa của hai chữ chính nghĩa sau lưng mình đi!!!” Ertha lớn tiếng khiển trách.

Sau đó, Ertha đã đem hết số vàng bạc châu báu này nộp lên trên. Vì thế, khiến Gintoki uể oải không phấn chấn gần một tháng.



Lúc này ở phần sau của Đại Hải Trình có một nơi được gọi là ‘Tân Thế Giới’, nơi đó có một hòn đảo nhiệt đới tràn ngập cảm giác như kỳ nghỉ.

Hòn đảo nhỏ này vô cùng xinh đẹp, phủ lên cả hòn đảo là mùi hương thơm của hoa cỏ, dáng người nhảy múa gợi cảm và nóng bỏng của các cô gái trẻ ở đây cũng chính là một trong những nét đặc sắc của hòn đảo này. Trình độ phồn vinh của nó khiến tất cả mọi người đều phải tán thưởng.

Nó tên là ‘Dressrosa’ , một quốc gia thần kỳ với sự chung sống hài hòa giữa nhân loại là những món đồ chơi, nguyên nhân vì nó giống như câu chuyện cổ tích nên còn được gọi là ‘Vương quốc tình yêu và đam mê’.

“Thật đúng là rất giống…”

Sabo ngồi trên tầng cao nhất ngắm nhìn phong cảnh phồn hoa của vương quốc tràn đầy mộng ảo và những tiếng cười nói này, trên mặt cậu ta hiện lên nụ cười nhợt nhạt.

【Giống cái gi?】Trong Den Den Mushi truyền ra một giọng nam.

“Giống đất nước của tôi.” Sabo cười khổ nói.

Cậu ta nhớ đến vương quốc Goa của mình, cái vương quốc được xưng tụng là ‘Vương quốc đẹp nhất’. Nhưng ai ngờ vẻ ngoài mỹ lệ đó chẳng qua là do họ đã vứt bỏ hết tất cả mọi thứ dơ bẩn mà thôi.

Mà nhiệm vụ lần này của Sabo chính là điều tra những tội ác và bóng đen bị ẩn giấu của vương quốc này.

【Sabo-kun, tôi cho rằng cần thiết phải nhắc nhở cậu một chút…】Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói bình tĩnh của người đàn ông kia.

【Trong lúc tiến hành nhiệm vụ nếu ôm theo những tình cảm cá nhân sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của cậu. Quân cách mạng chúng ta tồn tại là để lật đổ tất cả tư tưởng sai lầm này, chém nát những ảo cảnh dối trá. Vốn dĩ nên nhìn nhận sự việc một cách khách quan lại bởi vì tình cảm cá nhân mà rất có thể biến chất thậm chí dẫn đến một đáp án hoàn toàn trái ngược với sự thật. Đối với chúng ta đây chính là một sai lầm trí mạng! Bởi vậy, chẳng sợ đã chịu bao nhiêu đả kích, tình cảm bị dao động đến dường nào thì cậu nhất định phải vứt bỏ tất cả ra khỏi đầu mình. Đó mới là tư thái của một nhà cách mạng thực thụ nên có!】

Sabo nghe vậy thì trong lòng hơi chấn động nói:

“Vâng… Thật sự vạn phần xin lỗi, ngài Katsura!”

【Cậu có thể nhận ra sai lầm là tốt rồi. Hãy nỗ lực nhiều hơn đi Sabo-kun. Con đường cách mạng còn muốn tiếp tục thì phải dựa vào các cậu!】

Sự ủng hộ của Katsura khiến Sabo cảm động không thôi.

“Vâng thưa ngài Katsura!”

Nhiệm vụ lần này, Sabo có thể làm việc cùng với Katsura người được quân cách mạng xưng là ‘ngôi sao cách mạng’, điều này khiến vô số người vô cùng hâm mộ.

‘Không hổ là ngài Katsura, lời nói cũng không giống người thường!!’

Sabo kích động thầm nghĩ.

【Được rồi. Cứ tiếp tục ‘Bằng’ như vậy đi, chúng ta sẽ đi nghe ngóng tình hình ‘Bằng’ bên dưới báo cáo. Nhớ ‘Bằng’ nhất định phải tự nhiên, không được khiến người ta chú ý ‘Bằng’ lúc đi thu thập tình báo. Không cần ‘Bằng’ ngụy trang, chỉ cần ‘Bằng’ giả vờ làm một người bình thường là được. Giả vờ như bản thân vô tình ‘Bằng’ đến cái vương quốc cổ tích này vân vân.】

Sabo: “…Cái đó, ngài Katsura?”

【Cái ‘Bằng’ gì?】

“...Cái ‘Bằng’ kia rốt cuộc là cái gì vậy?”

【‘Bằng’】

“...Ngài Katsura?”

【‘Bằng’ ‘Bằng’ ‘Bằng’… Thật đáng tiếc, nhưng lần này ngài vẫn không thành công thưa quý khách!】(Giọng nói của ông chú xa lạ vang lên)

Katsura đặt xuống súng buồn bực thở dài nói: “Đáng tiếc quá. Ông chủ cho tôi chơi thêm một ván nữa đi!”

“Được!!!”

【Ngài Katsura!!!!】

Den Den Mushi được Katsura đặt sang một bên không ngừng truyền đến giọng nói của Sabo.

【Ngài Katsura, ngài đang làm gì vậy?】

“Đương nhiên tôi đang hòa nhập với bầu không khí ở nơi đây rồi… Mà cái thứ này thật khó thắng thật đấy!!”

【Không, tôi nghe thấy ngài hoàn toàn thích thú!】

“Bất luận đang làm cái gì thì cũng nên thích thú, như vậy mới có thể làm ít công to.”

【Có lẽ làm như thế không sai… Nhưng tình báo đâu?】

“Sắp có rồi, chờ tôi một chút đã. Cái con thú bông giống Elizabeth này tôi thật sự rất muốn có…”

【Không phải ngài vẫn còn chơi chứ???】

“Tức thật mà, lại không được… Ông chủ ván nữa đi!!!”

“Được rồi!!! Lần thứ sáu bắt đầu!!!”

【Chơi tới lần thứ sáu rồi sao?】

Sabo run rẩy. Cậu ta bắt đầu hoài nghi Katsura--- Chẳng lẽ anh ta không có hùng mạnh như bọn họ tưởng tượng, chỉ giỏi nói chuyện thôi sao?

“Không không không, không có khả năng!!!”

Sabo liên tục lắc đầu.

“Ngài Katsura còn được ngài Dragon hết lòng tán thưởng. Cho nên nhất định anh ta làm vậy là có thâm ý gì đó!!!”

Sabo liều mạng thuyết phục bản thân rồi đội mũ lên quyết đoán chạy đến chỗ của Katsura.

Kết quả còn chưa đến nơi đã nghe thấy âm thanh nổ vang dội từ xa truyền đến.

Trong phút chốc, trong lòng Sabo lại dâng lên một dự cảm không lành. Cậu ta vội vàng chạy đến thì thấy Katsura đứng giữa làn khói dày đặc đang không ngừng hùng hổ quát:

“Cái hắc điếm này! Tôi đã chơi mười lần rồi vậy mà vẫn không bắn trúng? Ông còn nói với tôi là không có vấn đề, tôi tin chắc? Chắc chắn là do các người động tay động chân làm gì rồi, bây giờ các người còn dám lừa gạt cả khách hàng thượng đế sao? Tôi phải thiên tru ông---”

Nói xong Katsura đã lâm vào trạng thái điên cuồng rút kiếm ra chuẩn bị chém ông chú chủ quán. Sabo thấy vậy thì vội lao đến kéo Katsura lại.

“Bình tĩnh một chút đi ngài Katsura! Không phải ngài đã nói không được gây chuyện còn phải điệu thấp sao??”

“Buông tôi ra, Sabo-kun. Cái hắc điếm như vậy nhất định không thể buông tha cho ông ta được!!!”

Ông chú chủ quán hoảng sợ ngã xuống đất hô lớn: “Tôi thật sự không có làm gì mà! Căn bản là do quý khách không ngắm chuẩn thôi!!! A a, được rồi con thú bông này tôi tặng anh! Tặng miễn phí cho anh thế nào!! Cầu xin anh tha cho cửa hàng của tôi và tôi đi!!!”



“Cho nên tôi mới nói, Sabo-kun à lúc đối mặt với thế lực tà ác thì trăm triệu lần không được cúi đầu. Nếu không người bị hại vĩnh viễn sẽ là bản thân mình.”

“Ngài Katsura, tôi cảm thấy nó hoàn toàn không liên quan gì đến tình huống bây giờ.”

“Tìm thấy chưa?”

“Qua bên kia xem thử đi! Nhất định phải bắt được hai kẻ quấy rối kia!!!”

Mấy binh lính mặc đồ đen đi khắp nơi tìm kiếm, mà Katsura và Sabo âm thầm đợi họ rời đi rồi mới lặng lẽ bước ra khỏi thùng rượu.

Katsura ảo não thở dài nói: “Thật đáng chết mà, làm sao bọn họ lại phát hiện ra chúng ta là nhân vật khả nghi được chứ? Ngươi nói đúng không, Alisabeth?”

“Xảy ra chuyện như vậy, tôi nghĩ cho dù là ai thì chắc chắn cũng phát hiện ra chúng ta chính là nhân vật khả nghi!!!!” Sabo mặt vô biểu cảm oán giận nói.

Katsura dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu ta rồi hỏi: “Vì sao chứ?”

“Vậy mà còn hỏi ‘vì sao’… Ngài nghiêm túc hả?? Còn nữa Alisabeth là gì chứ?”

Katsura cầm con thú bông giống như phiên bản mini của Elizabeth nói với Sabo: “Chính là nó. Bởi vì nó là bản mini nên gọi là Alisabeth.”

Sabo gần như muốn che mặt hét lên: “Chỉ vì một con thú bông như vậy, mà suýt đã khiến nhiệm vụ của chúng ta thất bại sao…”

“Cái gì gọi là ‘con thú bông như vậy’? Alisabeth chính là một người đồng đội quan trọng của tôi!!!”

“Ngài làm ơn chú ý người đồng đội còn đang sống sờ sờ này một chút đi!!!”

Sabo oán trách đến mức mệt muốn chết. Cậu đã từ bỏ việc cứ rối rắm về con Alisabeth này rồi, mà nhíu mày hỏi Katsura: “Bây giờ, chúng ta đã trở thành phạm nhân. Làm sao tiếp tục thu thập tình báo đây?”

“Không có cách nào, đành phải cải trang vậy.”

Katsura nói xong thì chợt lấy ra mấy cái bộ đồ hóa trang giống vẻ ngoài của Elizabeth ra.

“Nào mặc nó vào đi Elizabeth.”

“Ai là Elizabeth chứ? Tôi là Sabo!!!”

Đột nhiên Sabo hơi nghi ngờ thầm nghĩ: ‘Hả? Cái tên Elizabeth này hình như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải…’

Katsura lắc đầu tiếc nuối nói: “Từ trận chiến đài sen tạm biệt cậu đến giờ mới gặp lại, không ngờ lại thấy cậu không mặc bộ đồ kia nữa và cầm thẻ bài nói chuyện với tớ, tớ thật sự rất vui mừng. Nhưng mà, hôm nay cậu lại lần nữa mặc bộ đồ hóa trang này vào không phải là rút lui mà là có thể cùng chính bản thân mình tiến lên phía trước!!”

Sabo sững sờ nhìn Katsura: “Không, tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì.”

“Tóm lại, mặc vào đi.”

Sabo nhìn cái bộ đồ hóa trang Kotarou, chẳng biết vì sao lại cảm thấy có chút kháng cự.

“Tôi… Tôi có thể đổi cái khác không?”

“Tại sao chứ???” Katsura vô cùng kích động hỏi: “Vì sao? Cái này không tốt sao? Chẳng lẽ ngươi không hoài niệm nó sao??”

“Không, hoài niệm gì đó là hoàn toàn không tồn tại? Hơn nữa đây là lần đầu tiên tôi thấy mà! Thứ này…”

Katsura thở dài một hơi rồi nói: “Cậu vẫn không dám thừa nhận sao… Cũng đúng, vứt bỏ bản thân của quá khứ rồi thì đương nhiên phải vứt bỏ tất cả chứ. Nhưng nếu cũng vứt bỏ cả đồng đội trong quá khứ thì không khỏi quá đáng thương…”

“...Ngài Katsura, rốt cuộc ngài có nghe tôi nói gì không vậy hả…”

Katsura nhìn chằm chằm Sabo rồi hỏi:

“Cậu thật sự không muốn mặc sao? Vậy cũng không còn cách nào…” Katsura thở dài rồi trực tiếp mặc bộ đồ hóa trang Elizabeth vào sau đó nói tiếp: “Vậy tôi làm Elizabeth, còn cậu làm Zura đi!”

Sabo khó hiểu nhìn Katsura hỏi lại: “Zura?”

“Không phải Zura, là Katsura!!!” Katsura phản xạ có điều kiện mà hét lên.

Sabo trầm mặc một lát rồi nói:

“Không, tôi sẽ mặc cái khác.”

“Cái này không tốt sao?”

“Tôi mặc cái khác là được rồi.”

“Như vậy sao…”

Katsura thất vọng cất bộ đồ hóa trang của Zurabeth vào. Chuyện đến lúc này thì Sabo cũng đã lười châm chọc “Vì sao anh ta lại cất nhiều quần áo như vậy.”