Edit+Beta: Team Đậu Xanh
Nghe vậy, Nguyễn Tình lập tức kẹp hai chân thật chặt, đôi mắt đen láy nhìn khắp nơi, phản ứng của thân thể cũng không nói.
Lâm Mặc Bạch vẫn bất động như núi ngồi trên bồn cầu, không chớp mắt nhìn chăm chú vào Nguyễn Tình, hoàn toàn không hề có cảm giác chật chội ở trong toilet mà giống như đang ở văn phòng sáng sủa sạch sẽ.
Anh tiếp tục ra lệnh cho người kia.
"Cởϊ qυầи lót ra."
"...Anh nên đi nghỉ ngơi." Nguyễn Tình nói sang chuyện khác, không để ý tới lời nói của Lâm Mặc Bạch, nhưng ý uy hϊếp trong ánh mắt người đàn ông cùng với âm thanh lạnh lùng khiến hai chân cô run lên.
Rõ ràng, cô không bị làm, nhưng mà so với khi bị làm còn hoảng loạn hơn.
"Cởϊ qυầи lót ra, đừng để anh phải nói lần thứ ba." Lâm Mặc Bạch lặp lại một lần nữa.
Nguyễn Tình dùng ánh mắt ai oán nhìn anh, thấy Lâm Mặc Bạch nghiêm túc mới cam chịu, dưới ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú của anh, cô đưa tay xuống phía dưới váy, chậm rãi kéo qυầи ɭóŧ xuống.
"Tại sao lại không mặc qυầи ɭóŧ hoạt hình?" Lâm Mặc Bạch thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, còn không quên tiếp tục chế nhạo, vẻ mặt thanh lãnh có vẻ mười phần tà tứ.
Lỗ tai Nguyễn Tình đỏ đến độ nhỏ ra máu, chân trái, đùi phải... cuối cùng cũng cởϊ qυầи lót ra.
"Anh muốn làm gì?"
Lời Nguyễn Tình còn chưa nói xong, Lâm Mặc Bạch đã cầm qυầи ɭóŧ cô đi.
Ngay sau đó, anh kéo quần ngủ xuống, để lộ qυầи ɭóŧ màu đen cùng dươиɠ ѵậŧ bành trướng phồng lên.
Thật lớn!
Nguyễn Tình đã nhìn nhiều lần như vậy nhưng mỗi lần thấy vẫn bị làm cho khϊếp sợ.
Côn ŧᏂịŧ to lớn nam tính đối lập với gương mặt văn nhã tuấn tú của Lâm Mặc Bạch, thậm chí có một chút không khoẻ do bị cảm.
Trong khi cô nghĩ tới đồ vật kia, Lâm Mặc Bạch nhanh chóng kéo qυầи ɭóŧ xuống, nửa côn ŧᏂịŧ lộ ở bên ngoài, tay phải cầm qυầи ɭóŧ Nguyễn Tình trùm lên, tiếp theo bắt đầu thủ da^ʍ.
Nguyễn Tình nghẹn họng nhìn chăm chú, không nghĩ tới Lâm Mặc Bạch sẽ làm trò này trước mặt cô, dùng qυầи ɭóŧ của cô làm loại chuyện này.
Thủ da^ʍ hai chữ này có lẽ là không chuẩn xác, nói đúng hơn là anh dùng qυầи ɭóŧ của cô bao lấy côn ŧᏂịŧ.
Nhiệt độ cơ thể, mùi của cô gần sát với dươиɠ ѵậŧ anh.
Côn ŧᏂịŧ lập tức hoàn toàn cương cứng, tư thái hung mãnh giống một thú dữ.
Lâm Mặc Bạch không cố tình nhẫn nại, nhanh chóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ qυყ đầυ, một ít chất lỏng sền sệt chảy ra, dưới sự cọ xát của qυầи ɭóŧ, chất lỏng của anh và dâʍ ɖị©ɧ da^ʍ mỹ của Nguyễn Tình hoà quyện với nhau, khiến qυầи ɭóŧ càng thêm ướŧ áŧ.
Nhưng anh không bắn, sau khi làm bẩn qυầи ɭóŧ của Nguyễn Tình thì đưa lại cho cô. Đồng thời nói, "Mặc vào."
"A Bạch, có thể không mặc được không?" Nguyễn Tình không dám liếc mắt nhìn cái qυầи ɭóŧ kia một cái.
"Vậy em có muốn anh nghe lời em nói, cả ngày luôn nằm ở trên giường nghỉ ngơi không?" Lâm Mặc Bạch phát huy bản chất gian thương, dùng sức khoẻ của mình làm điều kiện trao đổi.
Nguyễn Tình chỉ có thể trở thành con cá ngoan ngoãn cắn câu, "Được..."
Cô nhận qυầи ɭóŧ trong tay Lâm Mặc Bạch, phát hiện hành vi không biết xấu hổ của anh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhầy nhụa không phải lây dính ở chỗ khác, tất cả đều dính ở nơi kề sát hoa huyệt.
Xấu xa.
Vừa xấu vừa vô liêm sỉ.
Cô chửi thầm trong lòng nhưng trên tay vẫn mặc qυầи ɭóŧ dính chất lỏng của kẻ xấu vô sỉ.
Qυầи ɭóŧ sau khi cọ xát một lúc càng trở nên dính người, vải dệt dán lên, môi âʍ ɦộ không tự giác co rút lại.
Hai mắt Lâm Mặc Bạch tối sầm, lúc này mới vừa lòng, vốn dĩ còn muốn cho Nguyễn Tình cũng mặc qυầи ɭóŧ của anh vào, nhưng mà nhìn thấy thân thể cô đỏ bừng, cuối cùng vẫn là đại phát từ bi tha cho cô.
Một thời gian dài sau đó, Lâm Mặc Bạch thực hiện lời hứa hẹn của anh. Anh ngoan ngoãn nằm trên giường, bảo ăn cơm thì sẽ ăn cơm, bảo uống thuốc thì sẽ uống thuốc, trở thành người bệnh phối hợp nhất trên đời.
Chính là anh cũng làm khó dễ Nguyễn Tình, khiến cô ra ra vào vào trong thư phòng, đưa mấy quyển sách thoạt nhìn rất quan trọng, kỳ thật anh chỉ lật vài tờ thì không xem nữa.
Nguyễn Tình nhanh chóng chú ý tới ánh mắt kỳ quặc của Lâm Mặc Bạch, phát hiện anh thật ra không phải muốn xem sách, mà là muốn nhìn cô mặc qυầи ɭóŧ bẩn, chịu đựng bộ dạng xấu hổ đi tới đi lui.
Mỗi một lần bước đi, chất lỏng của anh trên qυầи ɭóŧ sẽ cùng hoa huyệt dán chặt vào nhau.
Lúc đó, Lâm Mặc Bạch ngược lại có chút hối hận tại sao không đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên, chất lỏng trắng đυ.c dính ở hoa huyệt đỏ tươi nhất định càng thêm xinh đẹp.
Nguyễn Tình ngoại trừ thường dùng ánh mắt kiều mị trừng anh vài lần, thì những cái khác luôn không thể từ chối.
Đêm hôm nay, có lẽ là tin tức Lâm Mặc Bạch nghỉ phép rốt cuộc truyền tới tai Tần Phong, cậu ta không mời mà tự đến.
"Chậc chậc chậc, thật đúng là bị bệnh? Tôi còn tưởng rằng hôm nay là ngày cá tháng tư, có người bịa ra lời nói dối buồn cười như vậy để gạt tôi chứ?" Tần Phong nhìn Lâm Mặc Bạch nằm ở trên giường, thấy vẻ mặt trắng xanh của anh nhưng lại không có một tia đồng tình.
"Giang Mạt Nhiên hôm nay sẽ tiếp tục tăng ca làm thí nghiệm?" Mặc dù Lâm Mặc Bạch bị bệnh, nhưng tuyệt đối không có chút nào thất thế, một câu nói này chọc thẳng vào chỗ đau của Tần Phong.
"Hừ, nếu không phải gian thương như cậu cho phòng thí nghiệm nhảm nhí kia nhiều tiền như vậy, cô ấy đã sớm thất nghiệp, ngoan ngoãn làm bà chủ gia đình của tôi rồi."
"Bà chủ gia đình? Haha, các cậu kết hôn rồi sao? Giang Mạt Nhiên đồng ý gả cho cậu à?" Lâm Mặc Bạch cười lạnh, giấu giếm vẻ mặt vui vẻ.
"Lâm Mặc Bạch!" Tần Phong bị chọc đến tức giận, khuôn mặt vì thế mà đỏ bừng, "Hừ, ông đây không so đo với người bệnh. Nhưng thật ra nhìn cậu cũng không tồi, từ nơi nào tìm được giúp việc tận tâm tận lực, hầu hạ cậu giống như đại gia vậy."
Ánh mắt của cậu ta quét qua người Nguyễn Tình.
Tần Phong đấu võ mồm không lại Lâm Mặc Bạch, cũng chỉ có thể lôi kéo Nguyễn Tình cùng nhau xuống nước.
"Giúp việc gì? Cô ấy là vợ của tôi, chăm sóc tôi là lẽ đương nhiên." Hàm dưới Lâm Mặc Bạch giương lên, khóe mắt đuôi lông mày cũng nhướng lên, hiển nhiên là một bộ dáng đắc ý.
"V.. Vợ?! Mẹ nó! Lâm Mặc Bạch, tốc độ của cậu cũng thật nhanh." Tần Phong mở rộng tầm mắt, tấm tắc khen, lại cảm thấy không phục, quay ra nói với Nguyễn Tình, "Nguyễn Tình, nhẫn đâu? Hoa tươi đâu? Nghi thức cầu hôn đâu? Mấy cái đó tôi chưa nhìn thấy món nào, sao cô lại đáp ứng gả cho cậu ta, bị cậu ta bán còn ở đó đếm tiền hộ."
"Ngậm cái miệng thối của cậu lại." Lâm Mặc Bạch bắt lấy gối đầu ở một bên, ném qua hướng Tần Phong, lại cho Nguyễn Tình một ánh mắt.
Nguyễn Tình ngầm hiểu, "Các anh từ từ nói chuyện, em đi ra ngoài dọn dẹp phòng bếp một chút."
"Ai nha, thật đúng là vợ hiền dâu thảo..." Tần Phong còn ở đó tiếp tục cảm thán.
Nhưng sau khi Nguyễn Tình rời phòng, hai người đàn ông đang cười đùa trong nháy mắt dừng lại.
Tần Phong lại nhìn Lâm Mặc Bạch từ trên xuống dưới, cuối cùng hỏi, " Cậu thật sự kết hôn cùng với cô ấy?"
"Giấy đăng kí kết hôn tôi để ở trong xe, có muốn xem hay không?" Lâm Mặc Bạch trả lời.
Lời nói của Tần Phong trở nên thật cẩn thận: "Những việc trước kia, cậu với cô ấy đã nói rõ ràng chưa? Cậu tha thứ cho cô ấy à?"