Cô Ấy Trọng Sinh Nhưng Mất Trí Nhớ

Chương 9: Nấu ăn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Lục Mạch đưa Dương Chi trở về nhà, trong đầu cô vẫn còn mơ màng.

Nhìn anh trai đang vùi người trên sô pha, tâm Dương Chi đau đớn như bị kim đâm, lời nói của Lục Mạch cô sẽ không tin hoàn toàn, nhưng có một vài chuyện cô không dám không tin.

"Làm sao? Không phải cùng bạn ra ngoài chơi sao, sắc mặt như thế nào lại khó coi như vậy?" Buổi sáng Dương Trạch nhìn thấy cô ra cửa, nghĩ tới nam sinh kia muốn mời em gái mình ăn cơm, còn lo lắng hỏi cô có phải bị nam sinh kia uy hϊếp ra ngoài không.

Dương Chi phải nói mình cùng bạn ra ngoài chơi, mới yên tâm.

Nhưng bây giờ nhìn lại, giống như đã phát sinh chuyện gì đó không vui.

"Không có việc gì." Dương Chi tỉnh táo trở lại, cười một cái: "Chơi cả một ngày, em hơi mệt."

Dương Trạch không nhìn ra nụ cười của cô có chỗ nào không đúng, cũng không nghĩ nhiều.

Dương Chi lại gần ngồi bên cạnh anh trai, giả vờ lơ đãng hỏi: "Anh, gần đây công việc có áp lực lắm không?"

"Sao tự nhiên lại quan tâm tới cái này?" Dương Trạch vỗ vỗ đầu cô: "Yên tâm đi, năng lực của anh trai em rất mạnh nha."

Dương Chi biết không thể tìm thấy manh mối từ anh trai, nhưng ở trên mạng cũng không có lấy một tin tức nói anh có khả năng bị trầm cảm.

Cô nghĩ ngợi một chút, chỉ có thể đợi mẹ tan tầm trở về, nói bóng gió với bà về chuyện khả năng anh trai bị bệnh trầm cảm.

Cũng không thể trực tiếp cùng anh trai nói chuyện, nghe người khác nói anh trai có bệnh trầm cảm, có muốn đến bệnh viện nhìn một chút không?

Buổi tối, khi Lưu Uyển Nhứ tan tầm trở về, liền bị con gái mình vụиɠ ŧяộʍ kéo vào phòng bếp, lúc nghe được tin Dương Trạch có khả năng bị bệnh trầm cảm, bà đã vô cùng đau lòng.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Dương Trạch liền bị bố mẹ gọi dậy đưa đến bệnh viện của người quen, bởi vì thân phận của anh có chút đặc biệt, tùy tiện đi vào một bệnh viện nào đó cũng bị đăng lên báo.

Lúc lấy kết quả khám bệnh, quả nhiên là bị trầm cảm nhẹ.

Nhìn báo cáo kết quả, Dương Trạch cũng có chút ngây ngẩn cả người, anh chỉ cảm thấy bản thân gần đây hơi mệt mỏi, chất lượng giấc ngủ cũng không tốt, cho nên đẩy lịch trình xuống, về nhà nghỉ ngơi một thời gian, làm sao mà lại bị trầm cảm nhẹ?

Dương Chi biết kết quả này, ngược lại cảm thấy an tâm, cô liền an ủi mọi người: "Trầm cảm là bệnh chữa khỏi được, chỉ cần làm theo lời của bác sĩ, khẳng định sẽ không có vấn đề gì."

Dương Đào sau khi biết chuyện này, ông ra ban công hút vài điếu thuốc, cuối cùng người đầy mùi thuốc đi tìm Dương Trạch tâm sự.

Dương Chi chỉ gửi cho Lục Mạch một tin nhắn Wechat: Cảm ơn.

Sau đó ánh mắt liền chuyển qua cô chân mình, ngón tay nhẹ nhàng ma sát ấn ký ngày càng đỏ, trong lòng cô kì thật đã chậm rãi tin tưởng lời nói của Lục Mạch, ngay cả chuyện không thể tưởng tượng nổi của hắn kia.

__________

Ngày đó Dương Chi trở về trường học, Dương Trạch cũng tiếp tục lao đầu vào công việc, có bác sĩ ở bên cạnh hỗ trợ nên không đến mức phải lo lắng nhiều.

Trở về phòng trọ ngược lại không có gặp Lục Mạch, nhưng lúc cô mang theo vali hành lý đến sân chung cư, lại nhìn thấy chú mèo của Lục Mạch đang chạy dưới tầng.

Mèo chạy?

Dương Chi nhìn thấy dây dắt đang treo trên cổ chú mèo, còn Tiểu Hoa Chi đáng yêu đang đạp từng bước trên mặt đất, lập tức trên mặt cô hiện lên một bộ dáng khϊếp sợ như chưa thấy qua chuyện đời, ngọa tào, hóa ra mèo cũng có thể chạy sao?

(Chắc Chi tỷ tưởng chỉ có chó mới chạy và đeo vòng như vậy😅)

Lục Mạch ngay từ đầu đã lạnh nhạt nhìn Tiểu Hoa Chi làm nũng trên mặt đất, một chút cũng không quan tâm tới, lúc sau liếc mắt nhìn thấy Dương Chi, khóe miệng lại nở nụ cười khó nhận ra.

"Cần giúp đỡ không?" Lục Mạch bước qua Tiểu Hoa Chi đi tới trước mặt cô.

"À, không cần, cám ơn." Dương Chi đột nhiên nhớ tới lời Lục Mạch hôm trước, tương lai hai người bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, có chút không được tự nhiên.

Một bàn tay nhấc vali hành lý lên, tiện thể nói một câu: "Nhẹ mà."

Lục Mạch nhìn thấy ánh mắt Dương Chi đang dính chặt lấy Tiểu Hoa Chi, liền đưa dây dắt Tiểu Hoa Chi cho cô: "Có thể giúp tôi nhìn nó một lúc không? Tôi muốn đến siêu thị mua ít đồ, mang theo nó khả năng không tiện lắm."

Dương Chi nghe hắn nói như thế, đương nhiên là vui vẻ, cô lớn như vậy còn chưa thấy qua mèo chạy đâu.

Tiểu Hoa Chi nhìn thấy người dắt mình đi thay đổi, cũng không sợ hãi, chạy quanh Dương Chi một vòng, đầu nhỏ cọ cọ vào chân cô, cái đuôi nhẹ nhàng cong lên, làm nũng "Meo" một tiếng.

Dương Chu lập tức cảm thấy tim mình đã bị mũi tên của thần Cupid* bắn trúng, sao có thể manh như vậy nha!

*Thần Cupid: Đây là vị thần Tình yêu trong truyền thuyết Hy Lạp. (Mọi người lên google tra để tìm hiểu rõ hơn về vị thần này nha)

Lục Mạch hoàn toàn biến mất trong phạm vi tầm mắt của cô, Dương Chi lập tức để vali hành lý sang một bên, đem Tiểu Hoa Chi ôm vào trong ngực hung hăng vuốt ve nó một trận: "Xúc cảm thật tốt nha!"

Dương Chi đặc biệt thích mấy chú chó mèo có bộ lông mềm mại, sờ lên cảm giác đặc biệt chữa khỏi lòng người.

Ôn Đào đeo tai nghe xuống dưới tầng vứt rác liền thấy một màn nàu, kéo một bên tai nghe xuống, mang theo rác đi đến trước mặt Dương Chi, một bộ biểu tình như thấy sinh vật lạ nhìn Dương Chi: "Cậu có biết biểu tình của cậu bây giờ có bao nhiêu làm cho người ta sởn gai ốc không?"

Bên cạnh thình lình phát ra tiếng nói khiến Dương Chi giật mình, nhìn thấy người tới là Ôn Đào mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Cậu làm gì vậy, đi đường không phát ra một chút âm thanh, làm tôi sợ muốn chết."

Ôn Đào nhìn nhìn con mèo nhỏ trong lòng Dương Chi, khóe miệng nhếch lên: "Mèo của Lục Mạch à?"

Dương Chi nhìn nét mặt Ôn Đào liền biết cô đang nghĩ cái gì, lập tức đình chỉ tư tưởng của cô: "Đừng có đoán mò, tôi chỉ trùng hợp gặp cậu ấy mang mèo đi dạo, sau đó cậu ấy nhờ tôi trông chừng Tiểu Hoa Chi một lúc mà thôi."

Ôn Đào chậc chậc hai tiếng lắc lắc đầu: "Không tin."

"Tôi lừa cậu làm gì, thật mà." Dương Chi nói.

Ôn Đào gật gù đem rác ném vào thùng, vừa đi về phía chung cư vừa trả lời: "Không tin là chỉ trùng hợp gặp~~"

Dương Chi bĩu môi: "Vậy cũng không có khả năng cậu ấy đứng đây chờ tôi, lại không biết tôi lúc nào trở về."

Nói đến đây, động tác vuốt ve mèo của Dương Chi chậm lại, không thể nào, sẽ không thật sự chờ ở nơi này chứ!?

Lục Mạch trở về, ôm một túi thức ăn cùng một túi đồ ăn vặt.

"Cậu mua nhiều đồ vậy?" Dương Chi nhìn túi đồ ăn trên tay hắn, chút kinh ngạc: "Cậu sẽ tự mình làm cơm sao?"

"Ừ." Lục Mạch gật đầu, nhận lấy Tiểu Hoa Chi trong tay cô, sau đó hỏi: "Các cậu không phải cũng tự nấu cơm sao?"

"Nấu ăn không được ngon lắm." Trong tủ lạnh của bọn cô, hiện tại nhiều nhất chính là sủi cảo đông lạnh, bởi vì Dương Chi và Ôn Đào không biết nấu cơm.

Lục Mạch đương nhiên biết cô không biết nấu cơm, hỏi như vậy cũng chỉ vì muốn nói: "Có muốn tới nếm thử đồ ăn tôi làm không?"

Dương Chi phát hiện tính cách Lục Mạch thật sự không giống trong trí nhớ của cô, Lục Mạch không thích nói chuyện, tính cách lạnh lùng, cả ngày cái mặt đơ không lộ cảm xúc gì.

Mà hiện tại, Lục Mạch trước mắt, thường xuyên sẽ có một bộ biểu tình ít xuất hiện, cả người càng thêm sinh động, dạt dào sức sống.

Lục Mạch tự mình xuống bếp làm đồ ăn, cô trước kia sẽ nghĩ tới mình có thể ăn được không? Chắc chắn sẽ không.

Cho nên: "Được, tôi có thể mang bạn cùng đến không?"

"Ôn Đào, có thể." Lục Mạch trả lời.

"A? Cậu biết cô ấy sao?" Dương Chi còn tưởng rằng bạn học trong lớp Lục Mạch sẽ không mấy để ý.

"Cậu trước kia thường xuyên sẽ ở trước mặt tôi nhắc tới cô ấy." Lúc Lục Mạch nói những lời này, Dương Chi phảng phất cảm giác được hắn xuyên thấu qua thân thể của cô, đối với linh hồn của cô nói chuyện.

Cuối cùng Dương Chi trở về thu thập một chuyến, liền lôi kéo Ôn Đào đi tới cách vách.

Ôn Đào ngay từ đầu sống chết không muốn đi, la hét: "Vì sao hai ngươi ân ái lại muốn dẫn theo tôi!"

Bị Dương Chi hung hăng đè trên sô pha cù cù nách, Ôn Đài đành nhấc tay đầu hàng.

Phòng ốc của Lục Mạch trang hoàng theo khuynh hướng lãnh đạm đơn giản, lấy tông màu xám trắng làm chủ đạo, nơi duy nhất có chút ấm áp chính là một góc hẻo lánh trong phòng khách, địa bàn của Tiểu Hoa Chi.

Chú mèo lông trắng như tuyết đang bò trên trụ cào móng cho mèo*, bên trên có treo một cầu lông nhung, ổ ngủ nhỏ của Tiểu Hoa Chi có màu hồng phấn, hai khay cơm đều có hình mèo.

*Trụ cào móng cho mèo:

Ôn Đào hướng sô pha ngồi xuống, nhìn xem nơi hẻo lánh kia chậc chậc lấy làm lạ: "Không nghĩ đến nha, Lục Mạch cậu ấy còn có tâm tư thiếu nữ như vậy."

Lục Mạch đổ một ly nước trái cây và một ly nước nóng, đem nước trái cây đưa cho Ôn Đào, nước nóng đưa cho Dương Chi.

"Vì sao tôi lại là nước nóng? Tôi không được uống nước trái cây sao?" Dương Chi bị sự đối đãi khác biệt này làm cho có chút oan ức, còn dám nói kiếp trước tôi là "tiểu đáng yêu" của cậu!

"Nước trái cây này có chút lạnh, kỳ sinh lý của cậu hẳn là sắp tới, không thể uống, bản thân cũng phải chú ý điểm này." Lục Mạch nói xong câu đó, liền đi vào phòng bếp.

Ôn Đào phảng phất nghe được bí mật gì đó, giật mình nhìn Dương Chi, biểu tình kích động như phát hiện ra chuyện kinh thiên bát quái: "Các cậu gần gũi đến mức chia sẻ cả thời gian tới kỳ sinh lý rồi sao?! Cậu ngay cả cái này cũng nói cho cậu ấy biết sao?!"

"Tôi không phải, tôi không có, cậu đừng nói bừa." Bộ dáng Dương Chi sụp đổ: "Cậu không được nghĩ bậy!"

Nội tâm Dương Chi xung đột so với Ôn Đào còn tệ hơn, cô tương lai cái gì cũng đều nói cho hắn biết sao? Mặt hắn không có biểu cảm gì, nói trước và sau ký sinh lý của cô không thể uống đồ lạnh.

"Tôi vì sao sẽ biến thành như vậy?" Dương Chi cảm giác nhân sinh quan của mình đều muốn hỏng mất.

"Biến thành loại nào?" Ôn Đào nghe Dương Chi lẩm bẩm, bát quái đến gần.

"Không loại nào cả, đem mặt cách tôi xa một chút." Dương Chi đẩy mặt Ôn Đào ra, xông đến vùi vào bên trong ổ mèo, đánh thức Tiểu Hoa Chi đang say giấc.

Ô ô ô, quả nhiên chỉ có Hoa Chi của chúng ta là tốt nhất, vừa mềm mại lại đáng yêu.

Khi Lục Mạch đem bốn mặn một canh bưng ra, Dương Chi thiếu chút nữa không ôm nổi Tiểu Hoa Chi, nhìn bàn ăn đầy đủ hương vị, cô thừa nhận trong lòng cô tràn đầy kính nể.

Lúc bắt đầu ăn, Lục Mạch nhìn Tiểu Hoa Chi đang nằm gọn trong ngực Dương Chi, lông mi khẽ chớp, âm thanh lạnh lùng nói: "Đi xuống."

"??" Dương Chi mang một đầu đầy chấm hỏi, theo sau là Tiểu Hoa Chi đang vùi trong lòng hướng Lục Mạch nhe răng kêu một tiếng, vung cái đuôi nhảy xuống, thành thành thật thật đi ăn đồ ăn của mình.

"Nó có thể nghe hiểu được lời nói của cậu?" Dương Chi vừa mới cùng Tiểu Hoa Chi giao lưu thật lâu, nhưng nó chỉ làm nũng, các phản ứng khác đều không có.

"Chỉ là nghe ra giọng điệu không tốt thôi." Lục Mạch cười khẽ một chút: "Nếm thử đi."

Dương Chi thử ăn một khối thịt bò xào tiêu*, lập tức mắt sáng lên: "Oa, cậu đây là, cậu đây là đại trù tiêu chuẩn đi."

*Thịt bò xào tiêu:

Lục Mạch lần nữa rót cho Dương Chi một ly nước ấm, động tác theo thói quen, nói: " Vốn là dựa theo khẩu vị của cậu làm, cậu luôn thích ăn những món đơn giản."

Ôn Đào vừa vươn đũa: Cho nên nói tôi vì sao lại tới nơi này ăn thức ăn cho chó đáng chết?! Cô hẳn là phải cùng Tiểu Hoa Chi nằm rạp trên mặt đất ăn mới đúng!

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Đào: Tôi hẳn là phải nằm dưới bàn, không nên ngồi trên đây a~~~