Cô Ấy Trọng Sinh Nhưng Mất Trí Nhớ

Chương 8: Nhà ma

Ban đêm, Dương Chi trước khi đi ngủ nhận được tin nhắn của Lục Mạch, vốn nghĩ không đọc tin nhắn của hắn, tiếp tục chìm vào mộng đẹp, nhưng lúc vô tình lướt qua tin nhắn kia, Dương Chi ngủ không được.

Nhìn xem tin nhắn của tên biếи ŧɦái họ Lục, trên đó có viết: Tôi muốn cùng cậu nói chuyện một chút về sự tình của anh trai cậu Dương Trạch.

Dương Chi thiếu chút nữa từ trên giường bật dậy, mặt đầy khϊếp sợ, trong lòng cực kỳ không dám tin.

Ngọa tào! Làm sao cậu ta biết được anh trai cô là Dương Trạch!?

Tuy rằng người khác coi như biết anh trai cô tên là Dương Trạch, cũng sẽ không đem Dương Trạch này liên hệ với minh tinh Dương Trạch.

Nhưng hôm nay cậu ta vừa gặp Dương Trạch ở trước mặt cô nha! Cậu ta khẳng định biết anh trai cô là minh tinh Dương Trạch.

Dương Chi thật muốn hỏi Lục Mạch làm sao lại biết, nhưng nghĩ quanh nghĩ quẩn lại không hỏi như thế nữa, chỉ nhắn lại một câu: Được.

Có chuyện gì, trực tiếp hỏi vẫn tốt hơn.

Nhưng Dương Chi tuyệt đối không nghĩ đến nơi gặp nhau là khu vui chơi.

Nhìn địa điểm cùng thời gian Lục Mạch gửi qua, Dương Chi nhịn.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Dương Chi đến cửa khu vui chơi, Lục Mạch đã chờ ở đó.

Dương Chi liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn, thực sự hắn rất dễ tìm, bên người vây quanh mấy nữ sinh, dáng người cao ngất cùng nhan sắc xuất chúng như hắn quả nhiên đi đến đâu cũng có nữ sinh chủ động bắt chuyện.

Lục Mạch bị mấy nữ sinh vây quanh đòi phương thức liên lạc, đã cự tuyệt song còn dây dưa không ngớt, mày kiếm hơi nhíu, cảm giác có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn lạnh lùng xa cách lại lễ phép từ chối một lần nữa: "Xin lỗi, tôi đã có bạn gái."

Lập tức có nữ sinh hô lên: "Bạn gái của anh đâu, em không thấy, anh đừng nói dối nha."

Lục Mạch ngước mắt lên liền thấy Dương Chi đứng cách đó không xa, cô mặc một bộ váy liền thân màu đỏ, rực rỡ như một ánh lửa nhỏ.

Lục Mạch cười nhẹ, đôi mắt hơi cong: "Bạn gái của tôi đến."

Mấy nữ sinh lập tức theo ánh mắt Lục Mạch nhìn qua, lúc nhìn thấy bạn gái của soái ca, mọi người tự giác rời đi.

Đối thủ chiếm ưu thế quá mạnh, rất khó cạnh tranh.

Thấy Lục Mạch nhìn về phía này, nữ sinh vây quanh hắn cũng dần tản đi, Dương Chi mới đi qua.

"Mị lực thật lớn nha!" Lông mày Dương Chi hơi nhếch, ý cười có chút châm chọc, cô cũng không biết vì sao, từ lúc bị Lục Mạch cưỡng hôn, cảm giác ở trong lòng không dễ chịu, cứ coi như là bản thân chán ghét hắn.

Lục Mạch thu liễm một chút ý cười, lại như cũ ôn hòa nhìn biểu tình khinh thường của Dương Chi, hỏi ngược lại: "Có sao?"

"Nhiều nữ sinh vây quanh cậu như vậy mà." Dương Chi chậc chậc lấy làm lạ: "Cậu bị nữ sinh điên cuồng đuổi theo như vậy, có khi xảy ra tranh giành cũng có thể thấy được."

"Cậu ghen tị?" Thanh âm Lục Mạch nhẹ nhàng.

Dương Chi thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm, lập tức hỏi lại: "Cái gì?"

Lục Mạch nhìn thiếu nữ trước mặt, mặt mày diễm lệ vẫn như trong trí nhớ, hắn cười nhẹ: "Không có gì."

Dương Chi nhìn thấy tươi cười trên mặt Lục Mạch, tâm liền hụt một nhịp, lầm bầm nói: "Trước kia không phát hiện cậu thích cười như thế nha."

Lục Mạch cúi đầu hạ mắt, không phủ nhận.

Sau đó từ trong túi lấy ra hai vé vào cửa Du Nhạc Viên, hỏi: "Muốn vào chơi không?"

Dương Chi lúc này mới nhớ tới hôm nay cô đến đây mục đích là gặp mặt hắn: "Cậu không phải muốn nói với tôi về chuyện của anh trai tôi sao?"

Nhìn bộ dáng Dương Chi có chút cảnh giác, khóe môi Lục Mạch lộ ra ý cười, không có đạo lý nói: "Không chơi sẽ không nói chuyện."

Dương Chi thiếu chút nữa thở không thông, giận dữ dậm chân: "Chơi thì chơi!"

Vào Du Nhạc Viên, Lục Mạch nhìn thấy có đồ chơi tốt liền hỏi cô: "Cái này muốn chơi không?"

Dương Chi hờn dỗi cái gì cũng không muốn.

Cuối cùng Lục Mạch bảo Dương Chi ngồi đợi hắn, lát sau đã mang về một cây kẹo đường, đưa tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói: "Đừng tức giận nữa, được không?" Hắn muốn ngày nghỉ nhìn thấy cô một chút, cũng không muốn thấy cô không vui.

Hắn biết, Dương Chi thích nhất Du Nhạc Viên, thích ăn nhất kẹo đường hình dáng đáng yêu, tuy rằng dùng chuyện của anh trai cưỡng ép cô đồng ý có chút đáng xấu hổ, nhưng mà hắn thật sự nhịn không được.

Kẹo đường được làm thành hình dáng con thỏ nhỏ siêu đáng yêu, Dương Chi nhìn thấy mới hết giận dỗi, ngạo kiều nói: "Tôi mới không có tức giận."

Dương Chi mặc váy, có rất nhiều chỗ không thuận tiện vui chơi, quanh co lòng vòng lại đến cửa nhà ma, nhìn Lục Mạch rõ ràng muốn đi đến chỗ nhà ma, Dương Chi lập tức dừng bước.

"Làm sao?" Lục Mạch nhận thấy Dương Chi không đi theo, đầu tiên là cười trộm một chút, sau đó xoay người đi tới trước mặt cô: "Cậu không muốn vào chơi nhà ma sao?"

"Đích xác là không thích." Dương Chi thành thành thật thật trả lời.

"Sợ ma?" Lục Mạch muốn xoa xoa đầu cô, bàn tay đến nửa chừng thì dừng lại, nhẹ nhàng thu về.

"Đó cũng không phải, tôi lớn như vậy rồi còn sợ ma sao được." Dương Chi ha ha cười, tiếng cười có điểm cứng ngắc.

"Không có việc gì, cậu sợ ma liền không chơi nữa." Lục Mạch rất hiểu Dương Chi, cô hiện tại không thích hắn như thế, khẳng định làm cái gì đều muốn trái ngược với hắn, chỉ cần dùng chút chiêu khích tướng thì nhất định sẽ hiệu quả.

"Chơi, tôi mới không sợ ma." Dương Chi quả nhiên mắc câu, vì biểu hiện mình thật sự không sợ ma, dũng cảm đi trước.

Đến cửa nhà ma, Dương Chi quay đầu thấy hắn chưa lại đây, còn cười nhạo nói: "Cậu không dám sao?"

Lục Mạch nhìn ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Dương Chi, chỉ cười cười, theo sau cô đi vào.

Dương Chi thực tế sợ muốn chết, trang trí chỗ cửa nhà ma đã khiến cô run rẩy một trận, vào bên trong hai mắt nhất thời tối mịt, cô lại càng hối hận, cậy mạnh cái gì, sợ ma mà nói hay lắm!

Bên trong nhà ma rất im lặng, hiệu ứng tiếng sấm có chút đáng sợ, Dương Chi lúc bước vào còn nhìn thấy đôi tình nhân đi tới, nhưng bây giờ một chút động tĩnh đều không có.

Nửa mở mắt bước về phía trước, thân thể Dương Chi hơi lảo đảo, hai tay gắt gao nắm chặt, rõ ràng bên trong không lạnh, nhưng tay chân lại giống như kết băng.

"Lục Mạch." Một đường cơ hồ không dám nhìn xung quanh, Dương Chi hoàn toàn dựa vào trực giác mà đi, cô nhỏ giọng gọi Lục Mạch sau lưng.

Phía sau không có tiếng đáp lại, Dương Chi lập tức hoảng sợ, lại không dám quay lại nhìn, chỉ gọi to hơn: "Lục Mạch?"

Lập tức có một bàn tay che hai mắt của cô lại, mang theo chút ấm áp, nam sinh sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy cô, ở bên tai Dương Chi thấp giọng trả lời: "Tôi đây, đừng sợ."

Hơi ấm của Lục Mạch lượn lờ quanh người Dương Chi, quả nhiên khiến cô yên tĩnh lại, cô mang theo ủy khuất mà chất vấn hắn: "Tôi gọi cậu sao cậu không trả lời?"

Lục Mạch chỉ ôm chặt thiếu nữ trong lòng, đem mặt vùi vào hõm vai cô, giọng nói tràn đầy áy náy: "Xin lỗi, vừa rồi hơi thất thần."

Lúc nhìn thấy Dương Chi cẩn thận đi về phía trước, lại nghĩ tới lần đầu tiên cùng Dương Chi đi nhà ma trước khi trọng sinh, dẫn đến hắn không chú ý nghe cô gọi.

"Tránh cái đầu cậu ra đi, đừng hòng chiếm tiện nghi của tôi." Thanh âm Dương Chi có chút nghẹn ngào, rõ ràng vừa mới bị dọa, nhưng lại như cũ quật cường không cho Lục Mạch chiếm tiện nghi.

Lục Mạch nhu thuận dời mặt đi, song tay vẫn chắn trước mắt cô: "Đi thôi, tôi mang cậu ra ngoài, đi chơi đu quay."

Dương Chi không lên tiếng, xem như đồng ý.

Ra khỏi nhà ma Lục Mạch mới phát hiện đuôi mắt cô hơi đỏ, dáng vẻ như nhịn một đường không chịu khóc.

"Thật xin lỗi." Lục Mạch xin lỗi.

"Tôi không trách cậu." Dương Chi hừ nhẹ: "Không phải muốn đi chơi đu quay sao? Đi thôi."

Thời gian đã không còn sớm, nhìn bóng Dương Chi kéo dài trên mặt đất, trong lòng Lục Mạch lẩm bẩm nói: "Thực xin lỗi."

Hắn không nên rõ ràng biết cô sợ ma còn mang cô đến đây, vốn định nhìn xem cô có nhớ lại chút gì hay không, nhưng lúc thấy đuôi mắt Dương Chi đỏ đỏ, hắn liền biết, mình sai rồi.

Xếp hàng đợi đu quay hồi lâu mới đến lượt hai người.

Lúc ngồi vào trong đu quay, Dương Chi nhận ra tâm tình Lục Mạch có chút suy sụp, cô cố ý ra vẻ khoa trương nói: "Oa! Bắt đầu lên cao rồi kìa!"

Lục Mạch quả nhiên bị giọng điệu của Dương Chi làm cho buồn cười, bộ dáng cũng không còn suy sụp như trước nữa.

Dương Chi lúc này mới bắt chéo chận, nhìn Lục Mạch ở đối diện hỏi: "Hiện tại có thể nói về chuyện của anh trai tôi rồi đó."

Lục Mạch hơi thẳng lưng, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính càng ngày càng nhỏ lại, rồi mới thong thả mở miệng: "Cậu không hiếu kỳ làm sao tôi biết được Dương Trạch là anh trai cậu sao?"

Ngón tay Dương Chi nhẹ nhàng gõ đầu gối, nghiêng đầu nói: "Tôi càng hiếu kỳ vì sao cậu một chút cũng không kinh ngạc?"

Lục Mạch thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn chằm chằm Dương Chi, biểu tình có chút nghiêm túc: "Nếu tôi nói trong tương lai chúng ta sẽ về một nhà, cậu có tin không?"

Hai mắt Dương Chi mở lớn, cho rằng Lục Mạch đang nói đùa với cô.

Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Dương Chi, Lục Mạch chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Cậu sẽ nhớ ra thôi, Dương Chi, nếu cậu sống lại một đời, cậu sẽ không nhìn người bên cạnh mình giẫm lên vết xe đổ."

"Cậu đang nói cái gì vậy?" Dương Chi nghe xong như rơi vào trong sương mù, nếu không phải đang ở trên đu quay, cô thật muốn quay đầu bỏ chạy, không nghĩ tới Lục Mạch lại có bệnh vọng tưởng.

"Anh trai cậu mắc bệnh trầm cảm, hiện tại chắc không nghiêm trọng, nhưng hai năm sau, anh ấy sẽ tự sát." Lục Mạch nhìn thẳng vào mắt Dương Chi, không bỏ qua tia thống khổ lóe qua đáy mắt cô.

"Cậu nghĩ quá rồi đấy!" Đột nhiên nghe người khác nói anh trai mình sẽ tự tử, Dương Chi lập tức nổi giận.

"Trên cổ chân cậu có ấn ký màu đỏ, tôi cũng có." Lục Mạch nhẹ nhàng kéo ống quần lên một chút, lộ ra ấn ký màu đỏ tươi.

Dương Chi lúc này mới ngây ngẩn cả người, cô hôm nay đi tất màu da, nhưng màu sắc ấn ký càng ngày càng đỏ, mơ hồ cũng có thể nhìn ra.

"Ấn ký này là do ngày đó tôi hôn cậu nên mới xuất hiện." Lục Mạch tiếp tục nói.

"Cái này có lẽ không đủ để cậu bỏ đi ngờ vực vô căn cứ trong lòng, nhưng cậu có thể mang anh trai cậu đến bệnh viện khám xem, coi như không tin lời tôi, để phòng ngừa vạn nhất cũng được." Lục Mạch không biết Dương Chi lúc nào mới có thể nhớ lại chuyện trước kia, song hắn không dám đem sinh mệnh anh trai cô ra đặt cược, chỉ có thể khuyên cô đưa anh trai đến bệnh viện xem một chút.

Sinh mệnh người nhà của Dương Chi vô cùng quan trọng, coi như hắn nói lung tung, cô cũng sẽ không bỏ qua chuyện này.

Bởi vì người nhà của cô chỉ có thể dựa vào cô đến cứu vớt.