Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 92: Vương hậu, Công chúa và vận mệnh (2)

“Không, đừng đi nhanh như vậy,” Keya đứng dậy, để lộ biểu cảm ngạc nhiên, thích thú: “Đúng rồi, con còn chưa được gặp anh chị em của mình!”

Thales rùng mình trong lòng.

“Keya!”

Jenny nói lớn. Giọng nàng tràn ngập… hoảng sợ?

Nhưng Vương hậu Keya chỉ quay đầu lại và bước về phía chiếc giường lớn phía xa.

“Lydia và Luther chắc chắn sẽ rất vui khi có một đứa em trai…”

Cuối cùng thì Thales cũng phát hiện ra có điều gì không ổn ở trong căn phòng này.

Đồng tử cậu đột ngột giãn ra.

Chỉ thấy Vương hậu Keya dịu dàng và ân cần, ôm từ trên giường xuống…

Hai con búp bê vải.

Mặt Jenny tái mét.

“Nhìn kìa, Luther. Đó là em trai của con, Thales. Nhanh lên, chào đi!”

Keya vui đùa với con búp bê vải trên tay trái. Nàng giơ tay lên, vẫy nó với Thales, rồi nở một nụ cười vui vẻ.

Thales cau mày.

Với vẻ mặt phấn khởi, Keya nâng con búp bê vải trong tay phải của mình lên và hướng đầu nó về phía Thales.

“Còn con nữa, Lydia. Ngồi yên. Không được nghịch ngợm nữa, mau chào em trai!”

Keya thậm chí còn cố sức lắc lư tay phải của mình, như thể con búp bê vải trong ngực nàng đang vùng vẫy dữ dội.

Đó thực sự là một cảnh tượng vô cùng kinh dị.

Hơi thở của Thales bắt đầu rối loạn.

‘Chẳng nhẽ…’

Người Xuyên Việt không thể tin nổi khi nhìn Vương hậu xinh đẹp và sang trọng này đang chơi đùa cùng hai con búp bê vải trong ngực mình với vẻ mặt hạnh phúc.

‘Đây… Đây là…’

“Đủ rồi, Keya!”

Jenny thở gấp, bước nhanh về phía trước, và việc đầu tiên nàng làm là kéo Thales về phía sau.

Nhưng sắc mặt Vương hậu Keya nhanh chóng thay đổi.

“Hở?”

“Tại sao?”

Keya nhìn con búp bê vải trong ngực, rồi lại nhìn Thales. Biểu cảm của nàng đột nhiên trở nên kì quái, còn giọng nói thì trở nên bối rối:

“Tại sao, Luther… Tại sao con, thậm chí còn không cao bằng em trai Thales của mình?”

Thales lùi lại một bước.

Ngay sau đó, Keya như thể vừa nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng nào đó. Vẻ mặt nàng trở nên sợ hãi và hoảng loạn.

*Cạch*

Con búp bê vải trên tay phải của nàng bỗng rơi xuống, nhưng dường như Vương hậu Keya không hề hay biết.

Nàng chỉ nhìn về phía con búp bê vải trên tay trái với biểu hiện khó chịu và bắt đầu khóc.

“Mẹ biết rồi,” Vẻ mặt Keya trở nên đau thương và tuyệt vọng: “Lý do con thấp hơn là bởi vì con thiếu… thiếu…”

“Đi đi!” Jenny giục Thales: “Đi trước đi.”

Nhưng Thales đã bị sốc tới mức đứng im tại chỗ.

Hai tay của Keya tóm chặt lấy con búp bê vải đó.

Một giây sau, Keya bắt đầu khóc trong đau đớn, đồng thời thốt ra những lời khiến Thales rùng mình:

“Luther!”

“Luther… Đầu… Đầu… Con không có đầu!”

“Luther, đầu con, đầu con? Đầu con đâu mất rồi?”

“Hả? Đầu con, rơi… rơi?”

Keya ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên và hét lớn trong hoảng sợ. Nàng nằm úp mặt xuống đất và mò mẫm tìm xung quanh: “Nhanh! Nhanh! Phải tìm lại đầu cho con!”

Nhìn cảnh này, Thales dựng tóc gáy.

Jenny bước tới, ôm lấy Vương hậu Keya đang run rẩy và cố gắng kiềm chế nàng lại.

“Này!” Keya đột nhiên trợn trừng mắt nhìn Jenny: “Có nhìn thấy, nhìn thấy đầu của Luther nhà tôi hay không?”

“To bằng chừng này…”

“Tròn xoe… sẽ lăn…”

“Có một đôi mắt…”

Thales không thể tin nổi khi nhìn cảnh này.

Keya đột ngột vùng vẫy, điên cuồng vung vẩy cánh tay!

“Đừng! Đừng ngăn cản tôi! Tôi phải bảo vệ nó! Bảo vệ Luther! Con trai của tôi!”

Jenny liều mình kéo Keya về phía giường.

Đúng lúc này, một bàn tay khẽ nắm lấy cánh tay của Thales từ phía sau.

Thales hoảng sợ!

Còn chưa kịp hoàn hồn, cậu đột ngột quay đầu lại!

Thì thấy người nắm tay mình là một người lạ.

Đó là một người phụ nữ có mái tóc dài, mặc đồ đen và khoác khăn choàng lông ngỗng.

Người phụ nữ mặc đồ đen này có khuôn mặt thanh tú nhưng nét mặt lại đượm buồn.

Thales thở hổn hển, cuối cùng thì cũng đã bình tĩnh lại.

Người phụ nữ có mát tóc dài đó kéo cánh tay cậu và nói nhỏ:

“Không sao đâu, chúng ta ra ngoài trước.”

Thales nghi hoặc, quay đầu nhìn lại thì thấy Jenny đang cố gắng khống chế Vương hậu Keya.

“Thales!” Jenny hét lớn.

“Ta sẽ giải quyết ở đây. Hãy rời đi trước với Công chúa, đi mau đi!”

‘Công chúa Điện hạ?’

Nhưng Thales còn chưa kịp nghĩ kĩ thì đã bị người phụ nữ tóc dài, khoác khăn choàng lông ngỗng lôi ra khỏi căn phòng.

Phía sau, Keya vùng vẫy ngày càng kịch liệt hơn, thậm chí còn hét lên một cách điên cuồng: “Vệ binh! Vệ binh! Nhanh!”

“Có sát thủ! Có sát thủ!”

Người phụ nữ khoác áo choàng lông ngỗng kéo Thales đã tái mét mặt nhanh chóng rời khỏi đó.

Chỉ để lại giọng nói cuồng loạn của Keya vọng lại từ phía xa.

Hai bên, thỉnh thoảng có những hầu gái và người hầu vội vã chạy về phía căn phòng của Keya. Nét mặt của họ rất bình tĩnh.

Tựa như đã quen với chuyện này.

Tiếng hét của Keya vẫn còn văng vẳng bên tai.

“Huuuu – Luther của tôi – không! Đừng!”

“Đầu con… uuuuu… Tại sao không thể gắn lại! Tại sao không ghép lại được! Tại sao cứ rơi xuống! Tại sao!”

“Dính lại! Dính lại là được! Luther? Đúng không?”

Thales tiến về phía trước với khuôn mặt nhợt nhạt.

Cậu cảm thấy những gì đang diễn ra sau lưng quá tàn nhẫn.

Cậu không dám đối mặt.

Mãi cho đến khi giọng nói của Keya biến mất thì hai người họ mới dừng lại ở một hành lang.

Vẫn còn trong trạng thái bàng hoàng, Thales nhìn về phía sau.

“Rất xin lỗi.” Người phụ nữ nói khẽ: “Bình thường, thời gian bệnh Keya phát tác không sớm như vậy.”

Sự nghi hoặc dần xuất hiện trong lòng Thales.

Cậu ngẩng đầu lên và nhìn về phía người phụ nữ này.

“Năm đó, khi Luther và Lydia – anh trai và chị gái tôi bị ám sát,” Thales nói một cách khó khăn: “Vương hậu, với cả Quý cô Jenny – cả hai người đều ở đó và tận mắt chứng kiến ạ?”

Sau vài giây im lặng, nỗi bi ai hiện lên trong đôi mắt người phụ nữ khoác khăn choàng lông ngỗng đó:

“Đúng.”

Nàng nói chậm rãi:

“Hôm ấy, Điện hạ Luther đã bị… tại chỗ…”

Người phụ nữ nhắm chặt mắt lại. Đắm chìm trong dòng kí ức, nàng nghẹn ngào:

“Jenny và ta vội chạy tới khi nghe thấy âm thanh, nhưng đều đã quá muộn.”

“Nghe nói đầu của Luther lăn xuống dưới giường…”

“Công chúa Lydia thì bị bắt đi. Jenny giành lấy con ngựa và đuổi theo. Ta chạy đi gọi vệ binh, để lại Keya đang bị dọa cho ngây người ở một mình trong phòng.”

Trong đầu Thales chợt có câu trả lời.

‘Thì ra là vậy.’

‘Lần bị ám sát trên đường đi tới Cung điện Phục Hưng đó.’

‘Phản ứng khác thường của Jenny… thậm chí còn ra tay trước, không phải là do mình, mà là nhắm tới sát thủ.’

‘Nguyên nhân là do đây ư?’

‘Họ đều đã từng trải qua… cảnh tượng như vậy?’

‘Vì thế…’

“Đừng sợ hãi, Thales,” Người phụ nữ khoác áo choàng lông ngỗng nở một nụ cười hiền từ với cậu:

“… Vương hậu Keya đã như thế rất nhiều năm rồi.”

“Khi tỉnh táo, cô ấy luôn cuồng loạn và tràn ngập oán hận,” Nàng xúc động: “Lúc phát bệnh thì ngược lại, rất yên tĩnh và hiền hòa, lúc nào cũng cảm thấy Luther và Lydia đang nô đùa bên người…”

Sắc mặt của người phụ nữ dần trở nên ảm đạm và đau khổ:

“Sau bi kịch năm đó, cung điện hỗn loạn. Ngay cả vua Aydi và Điện hạ Midier cũng… Vệ binh lo lắng đến mức thấy người nào cũng rút kiếm… Vì vậy không ai quan tâm đến nơi này. Tất cả người hầu bỏ chạy khắp nơi.”

“Chỉ còn lại mỗi Keya tuyệt vọng ôm chặt lấy di thể hoàng tử, không chịu buông ra… Nghe nói cô ấy nhốt mình ở trong phòng…”

“Ta bị vệ binh cưỡng chế giữ chặt ở nhà an toàn… Các quý tộc trong cơn khủng hoảng đã phong tỏa Cung điện Phục Hưng và đóng cửa thành Vĩnh Tinh… Đến khi Bệ hạ Kaiser nắm quyền kiểm soát vương quốc và ổn định lại tình hình, thì đã là hai tuần sau đó.” Người phụ nữ thở dài, cúi đầu.

Thales cũng khẽ thở dài.

“Trong suốt hai tuần, Keya bảo vệ gắt gao căn phòng, ôm lấy Hoàng tử Luther đã chết và khóc, sống chỉ dựa vào nước trong bình hoa…”

“Cháu biết đấy, sau hai tuần, xác của hoàng tử đã…”

Theo mô tả của người phụ nữ, Thales thử tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó. Một cơn ớn lạnh lập tức chạy dọc sống lưng cậu.

“Sau hai tuần, họ phá cửa phòng. Bọn ta nhìn thấy Keya đã thoi thóp, gần như bất tỉnh, và trong lòng cô ấy…”

Vẻ sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt người phụ nữ:

“Cảnh đó quả thực giống như một cơn ác mộng.”

Thales nuốt nước bọt, không dám tiếp tục tưởng tượng.

‘Đối với vương thất Jadestar…’

‘Năm Đẫm Máu…’

‘Chính là cảnh tượng như vậy sao…’

‘Vì Star mà sống – cái giá của nó chính là như vậy?’

Im lặng.

Cho đến khi Thales đột ngột có phản ứng, cậu mới ngẩng đầu lên và nhìn người phụ nữ này với vẻ nghi ngờ.

‘Đúng rồi.’

‘Jenny vừa mới gọi là…’

‘Công chúa Điện hạ?’

‘Theo độ tuổi của cô ấy thì chắc không phải là con gái của Kaiser, nên Công chúa có nghĩa là…’

‘Nhưng mà con gái duy nhất của tiên vương, em gái út của Kaiser, cũng chính là Công chúa Constance Jadestar chẳng phải đang nằm trong lăng mộ của Jadestar hay sao…’

Những nghi vấn nảy ra trong đầu Thales.

“Vì vậy, xin hỏi ngài là…” Thales dè dặt.

“Ồ. Danh hiệu “Công chúa” chắc hẳn đã khiến cháu bối rối.” Là một người ân cần, người phụ nữ khoác khăn choàng lông ngỗng đã hiểu được sự bối rối của Thales, nên hơi cúi đầu, xấu hổ:

“Ta không mang họ Jadestar, không phải là công chúa thực sự.” Vị “Công chúa” này khẽ lắc đầu:

“Ta chỉ là con gái nuôi của tiên vương, coi như là… một nửa cô của cháu đi.”

Thales giật mình, há hốc mồm.

“Ta là Elise Sora, trẻ hơn Constance một chút.” Công chúa Elise cười khẽ, để lộ một bên má lúm đồng tiền duyên dáng: “Nhưng chưa đủ tư cách mang dòng họ Jadestar… Sora, đây là dòng họ của chồng ta.”

‘Một nửa cô?’

‘Tại sao không thấy ai nhắc tới trước đây nhỉ?’

“Xin hỏi chồng của ngài là…” Thales nói một cách máy móc.

“Bá tước Sora… Bá tước danh dự từ thời tiên vương,” Elise nghe thấy vậy, thở dài: “Vừa mới qua đời một tháng trước.”

‘Góa phụ?’

‘Hèn chi cô ấy lại mặc đồ đen… vẫn còn đang để tang?’

“Một tháng trước? Bá tước danh dự qua đời?” Thales nghi hoặc: “Có phải do mắc bệnh…”

Nhưng cậu chợt nhận ra mình hơi thô lỗ, nên đã lập tức cúi đầu xin lỗi: “Rất xin lỗi, cô Elise. Cháu đã tùy tiện rồi.”

Công chúa Elise sững sờ, rồi cười khổ: “Không, việc này cũng chẳng có gì phải che giấu…”

Con gái nuôi của tiên vương nói từng lời:

“Anh ấy đã chết trong vụ nổ lớn ở trung tâm phố Chợ Đỏ một tháng trước.”

‘Phố Chợ Đỏ?’

‘Vụ nổ lớn?’

Thales sững người ngay tức thì.

‘Chẳng nhẽ là…’

“Chính là cái đêm mà các băng nhóm xã hội đen sống mái với nhau ở khu Hạ Thành và khu Tây Hoàn.” Elise buồn bã.

‘Đúng.’

‘Đúng rồi.’

‘Là cháu, Yodel và Asda đã gây ra vụ nổ đó.’

Cảm giác tội lỗi lập tức trào dâng trong lòng Thales.

Cậu thở dài.

“Chú ấy… Chồng của cô…” Thales cố nén cảm giác khó chịu trong người, rồi chậm rãi hỏi: “Sao đêm hôm đó lại đến phố Chợ Đỏ?”

‘Rõ ràng đêm hôm đó có lệnh giới nghiêm mà nhỉ?’

Nhưng rõ ràng là Elise biết không nhiều, nên chỉ thở dài:

“Mối quan hệ của hai người bọn ta không được tốt cho lắm. Chồng của ta… thích đi tìm kiếm thú vui ở phố Chợ Đỏ… Mấy ngày trước khi anh ấy mất, ta còn tìm đến đó và cãi nhau một trận ầm ĩ. Sau đấy ba ngày anh ấy vẫn chưa trở về…”

“Không nghĩ rằng đó lại là lần gặp mặt cuối.”

Elise nhắm mắt lại, lắc đầu, thở dài.

Nàng kéo chiếc khăn choàng lông ngỗng được dùng để giữ ấm ở trên vai xuống.

Đúng lúc này, đồng tử Thales co lại!

‘Lông ngỗng kia… nhìn quen quen.’

‘Lông ngỗng…’

‘Phố Chợ Đỏ…’

‘Mấy ngày trước khi xảy ra vụ nổ…’

‘Tìm chồng… Cãi nhau…’

‘Chẳng nhẽ…’

Thales rùng mình.

Cậu lại nhìn về phía gương mặt của người cô Elise này.

Lúc này, khuôn mặt thanh tú của cô Elise dần dần trùng khớp với một khuôn mặt nằm sâu trong ấn tượng từ rất lâu, rất lâu rồi.

‘Lâu đến mức mình gần như đã quên.’

‘Đúng vậy.’

‘Là cô ấy.’

‘Vị nữ quý tộc khoác khăn choàng lông ngỗng kia.’

Thales ngơ ngác nhìn người cô công chúa của mình.

Hôm đó, chính là nàng.

Đã dẫn theo hai mươi vị Kiếm Sĩ Chung Kết đi tới phố Chợ Đỏ, và gặp Thales đang liều lĩnh đi ăn xin tại địa phận của băng Bình Máu.

Cũng chính là nàng đã bố thí mười hai đồng tiền đồng và… một đồng bạc ngay trên đường cho thằng nhóc Thales nhếch nhác.

Chỉ có điều Thales thay đổi quá nhiều, e rằng ngay chính nàng cũng không thể nhận ra Hoàng tử thứ hai, Thales, đang đứng trước mặt này và đứa trẻ ăn mày mình gặp một tháng trước lại là một người.

Thales chạm vào ngực mình.

Nơi đó có vết sẹo bỏng do Quide dùng đồng bạc đó đốt.

‘Chính bởi lần bố thí đó mà Coria bị bệnh nặng mới có thể sống sót sau cơn sốt thương hàn.’

‘Chính bởi lần bố thí đó mà Ned đã bí mật báo cho Quide.’

‘Chính bởi lần bố thí đó mà… mình… mấy đứa nhóc ăn mày… Quide… Jala… Phố Chợ Đỏ…’

‘Chính bởi lần bố thí đó… mới xảy ra những chuyện sau này…’

Thales thở dài.

“Có chuyện gì vậy?” Công chúa Elise tò mò khi thấy vẻ mặt phức tạp của Thales.

“Không, không có chuyện gì.”

Thales ngẩng đầu lên với một nụ cười kính cẩn.

Người cô này bỗng trở nên thân thiết hơn rất nhiều trong mắt cậu.

“Chả là cháu nhìn thấy người thân, nên cảm thấy hơi xúc động.”

Nụ cười của Asda Sakern lại xuất hiện trước mặt cậu.

‘Đây chính ngẫu nhiên như mi đã nói hay sao?’

‘Hay là’ – Hình bóng cô đơn của Kaiser trong khu chôn cất của vương thất hiện ra trước mắt Thales – ‘Vận mệnh sai khiến?’

………

Khu Hạ Thành, phố Ngầm, quán bar Hoàng Hôn.

“Chặt nó.”

“Coi nó như một miếng gỗ là được.”

“Vứt bỏ những cảm xúc và nguyên tắc vô dụng, trở thành một Charleton thực thụ!”

“Chặt nó!”

Không.

Không!

Jala Charleton đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng!

Nàng bật dậy khỏi giường, thở hổn hển.

Nàng vẫn còn nhớ rõ, sau khi ba đứa trẻ ăn mày bị bắt đi, mình đã quỳ gối trong quán bar Hoàng Hôn một lúc lâu cho đến khi bất tỉnh.

Và bây giờ…

“Thật khó coi.”

Phía bên kia giường, trong góc phòng, một giọng nói mà Jala vô cùng quen thuộc vang lên.

“Chẳng nhẽ mỗi một lần bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì đều gặp ác mộng đó?”

Jala thở mạnh ra.

“Ông già.”

“Về lúc nào?”

Nàng nhắm mắt, nằm lại xuống giường.

Nhưng giọng nói ấy không có ý định trả lời Jala:

“Jala Charleton, nếu như không thể nhìn lại và đối mặt với nỗi sợ hãi năm đó thì vĩnh viễn mãi chỉ là kẻ yếu.”

Jala mở mắt, sau đó mím môi, quay mặt vào tường và làm ngơ trước những lời nói vừa rồi.

“Thậm chí ngay cả Roda cũng có thể nghiền ép tới mức không có sức chống trả… Thật đáng tiếc cho hai con dao gϊếŧ người tốt đó…”

Jala nhớ lại ba đứa trẻ ăn mày bị bắt đi, nhớ lại lời cầu xin đau thấu tim gan của Coria.

[Chị Jala…]

Nàng nhắm chặt mắt, cố kìm dòng nước mắt như chực trào ra.

Nhưng giọng nói của ông già vẫn tiếp tục vang lên: “Một nỗi sợ hãi duy nhất đã khiến con khép mình đến mức này. Chẳng khác gì Quide… năm đó…”

Kí ức tựa như cơn ác mộng ập đến.

Jala cuối cùng không thể chịu được nữa. Nàng bật ra khỏi giường và tức giận hét lớn với góc tường:

“Đủ rồi!”

“Đừng nhắc lại nữa!”

“Haha… Nhắc cái gì cơ?” Ông già tiếp tục chế giễu: “Hừ, nhìn đi, sợ đến mức nhắc lại cũng chẳng dám nhắc…”

Một âm thanh *Coong* vang lên khiến Jala giật mình.

Nàng biết đó là âm thanh mà ông già dùng ngón tay búng lên lưỡi dao.

Dù còn hơi yếu nhưng Jala vẫn đứng dậy trong phẫn nộ.

“Hừm, nói thì hay lắm. Cứ như kiểu chỉ cần tôi nhắc lại thì sẽ trở thành cao thủ cấp Cực.”

“Ai mà biết được,” Ông già vẫn nói với vẻ thần bí: “Nhưng nếu cứ tiếp tục trốn tránh, thì chắc chắn sẽ không bao giờ đạt tới cấp Cực… Chuyện ngày hôm qua vẫn sẽ tái diễn như cũ.”

“Cái dòng họ Charleton này sẽ cứ tiếp tục giam cầm con như một lời nguyền.”

“Con thực sự muốn cơn ác mộng của người đàn ông đó thống trị suốt phần đời còn lại?”

“Hay là muốn trải nghiệm sự bất lực và nhu nhược của bản thân thêm một lần nữa?”

Jala mở miệng, hít thở sâu hai hơi.

“Có gì mà khó,” nàng nghiến răng: “chẳng qua chỉ là chuyện kia mà thôi.”

“Ồ?” Giọng của ông già bắt đầu dao động: “Chuyện gì?”

Khuôn mặt Jala nhăn nhó. Căn phòng đá hiện ra trước mắt nàng.

‘Không được.’

Nàng bắt đầu run rẩy.

‘Không được.’

Bóng tối và máu tươi làn tràn trước mắt nàng như cơn thủy triều.

‘Không được.’

Răng nàng bắt đầu va vào nhau.

‘Không được.’

Nàng sắp không thể thở nổi.

‘Không được.’

‘Không thể nhớ lại…’

Nhưng ngay sau đó, một bóng dáng nhỏ bé hiện ra trước mắt nàng.

Đó là một thằng nhóc “thối” và mái tóc đen và đôi mắt xám. Mặc dù cơ thể đầy vết thương, nó vẫn không biết tự lượng sức mà khẳng định với nàng:

“Em sẽ đi một mình.”

Jala mở mắt và hít một hơi.

Trong tâm trí, nàng quay trở lại căn phòng bằng đá đó.

Jala run rẩy:

“Mười hai năm trước, tại Cung điện Phục Hưng…”

Trán nàng toát ra mồ hôi lạnh.

*Coong* Tiếng ông già búng vào lưỡi dao vang lên trong không khí.

Ông ta lạnh lùng thốt lên: “Tiếp.”

Jala nghiến chặt răng, sắc mặt càng ngày càng nhợt nhạt.

“Lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi làm nhiệm vụ…”

Cả người Jala cũng bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

Nhưng cảnh tượng ngày hôm qua lại hiện ra trước mắt Jala – Roda dửng dưng tóm lấy dao của nàng và bắt ba đứa trẻ ăn mày đi.

Đó là… ánh mắt cầu xin của Coria.

“TÔI…”

Jala rùng mình, cảm thấy buồn nôn.

“TÔI…”

Jala cảm thấy có vài giọt nước đang chảy ra khỏi mắt mình.

“TÔI…”

Mọi thứ trước mắt đều biến thành màu đỏ…

Jala ngập ngừng, đôi môi không khép vào được.

Đúng lúc này.

Ông già hét lớn!

“Nói!”

Jala rùng mình.

Sau đó là một luồng sáng bạc bay thẳng về phía nàng!

*Phập*

Một con dao hình chân sói đóng chặt vào bức tường, cách tai trái Jala nửa inch.

Jala giật mình!

Tất cả cảnh vật, con người, âm thanh và màu sắc của ngày hôm đó đều được tái hiện rõ ràng trước mắt nàng!

“Ngày hôm đó, tôi…”

Với đôi mắt vô hồn, nàng bất giác hét lớn:

“Đã chặt đầu một đứa trẻ!”

Gào xong câu này, Jala thở hổn hển, cảm thấy toàn bộ sức lực đã rời khỏi cơ thể mình.

Mười hai năm.

Nàng đã hét ra.

Cuối cùng thì nàng cũng đã hét ra.

*Bịch*

Jala run rẩy, quỳ rạp xuống đất. Nàng che miệng, cố nhịn cảm giác khó chịu và buồn nôn, rồi khóc rống lên.

Trong góc tường, giọng nói yếu ớt của ông già vang lên:

“Bây giờ, cầm con dao của con lên.”

“Dao của chính con.”

“Chứ không phải là dao của Charleton.”