Các Phu Quân Của Ta

Chương 88: Lần đầu của Cố Thần Chi (H)

"Ca, đừng sợ..."

Cố Thần Chi nửa quỳ bên người Liễu Miên Hạ lấy ra một dải lụa màu đỏ che lại hai mắt Liễu Miên Hạ.

"Đệ làm cái gì?! Không! Thần Chi, Thần Chi ——"

Liễu Miên Hạ trong lòng cực kỳ kinh hoảng, Thần Chi rõ ràng không thể giao hợp, bộ dáng hắn hiện tại là muốn làm gì?!

Liễu Miên Hạ trước mắt một mảnh tối đen cái gì cũng nhìn không thấy.

Trạng thái Thần Chi rõ ràng không thích hợp, nơi này không thấy ánh mặt trời, cũng không biết bản thân đã bị hắn nhốt ở đây bao lâu, bọn Duệ ca rốt cuộc có biết y bị Thần Chi bắt cóc hay không, lúc nào mới có thể tìm được tới đây.

Bình tĩnh, bình tĩnh lại!

Không thể lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thần Chi!

Liễu Miên Hạ hít sâu vài cái, ý đồ khuyên nhủ Cố Thần Chi.

"Thần Chi, Thần Chi đệ không cần như vậy, đệ buông ta ra, chúng ta có thể từ từ nói chuyện —— ngô..."

Cố Thần Chi trực tiếp dùng môi lấp kín môi Liễu Miên Hạ.

Hơi thở giống đực nóng rực tùy ý xâm nhập, đầu lưỡi Cố Thần Chi cạy mở phiến môi Liễu Miên Hạ ở trong khoang miệng y không chút kiêng nể mà khuấy loạn liếʍ láp, nuốt hết chất lỏng ngọt ngào vào bụng.

Hương vị của ca ca vẫn tuyệt vời như thế.

Cố Thần Chi hô hấp trầm đυ.c, hận không thể nuốt Liễu Miên Hạ vào bụng, từ đây hợp hai làm một.

Không đủ, như vậy còn chưa đủ!

Đầu lưỡi Liễu Miên Hạ bị hút đến phát đau, thậm chí sắp thở không nổi, y không khỏi vặn vẹo thân thể kháng cự.

Cố Thần Chi lúc này mới chưa đã thèm mà rời khỏi, buông y ra.

Ngay sau đó, Liễu Miên Hạ cảm thấy chính mình ngực chợt lạnh ——quần áo y bị Cố Thần Chi lột ra!

"Không cần, Thần Chi, không cần, đừng nhìn..."

Thân thể bại lộ trước mắt đệ đệ ruột khiến Liễu Miên Hạ cảm thấy vô cùng thẹn thùng, theo bản năng muốn tránh né lại vì bị giữ chặt hai tay hai chân mà không thể nhúc nhích, cả người y cũng căng chặt lên.

Cố Thần Chi mê muội nhìn chằm chằm thân thể ca ca, đây không phải là đầu tiên hắn nhìn thấy thân thể ca ca.

Lúc trước giúp ca ca thay trung y hỉ khí này chính là hắn.

Chỉ là bây giờ... Cố Thần Chi càng có đủ thời gian.

Khăn trải giường đỏ tươi ánh lên da thịt trắng như tuyết của nhân nhi vô cùng mịn màng, đường cong xương quai xanh tinh xảo tuyệt đẹp, một đôi vυ' trước ngực dưới ánh nến như đang tỏa ra ánh sáng mê người.

Vòng eo thon nhỏ một tay có thể ôm trọn, mắt rốn trên bụng phẳng cũng rất đáng yêu, xuống chút nữa là mảnh đất tư mật nhất không có một tia lông tóc, dươиɠ ѵậŧ đáng yêu phấn nộn lúc này mềm mại lệch qua một bên.

Phía dưới dươиɠ ѵậŧ là khe hở thần bí, hai chân mở rộng do bị khóa trên giường nên có thể nhìn thấy hai cánh hoa môi hồng nhạt rõ ràng.

Dươиɠ ѵậŧ dưới thân Cố Thần Chi cứng đến phát đau, muốn không màng tất cả mà chiếm hữu ca ca ngay bây giờ!

"Ca ca..." Cố Thần Chi lại một lần nữa cúi người, dùng khăn lụa bịt kín miệng Liễu Miên Hạ, ngữ khí ôn nhu như nước chảy, "Thực xin lỗi, ca, ta không muốn nghe em nói những lời ta không muốn nghe."

Cố Thần Chi vuốt ve gương mặt Liễu Miên Hạ, trong thanh âm là áp lực thống khổ, "Ta không biết nên làm sao bây giờ, ca ca, ta yêu em, ta rất yêu em, ca, xin em nói cho ta rằng ta nên làm sao bây giờ?"

"Ta đau quá, ca ca." Cố Thần Chi đè ngực, cảm giác tim mình sớm đã vỡ nát, tản ra mùi hôi thối rữa.

"Ta cho rằng rời xa Thiên Sở, rời xa em là có thể quên em," Cố Thần Chi tự giễu cười cười, "Nhưng vô dụng."

"Những ngày không nhìn thấy em đều rất khó khăn. Ta giống như mỗi một ngày đều sẽ chết một chút. Không biết còn bao lâu nữa ta sẽ hoàn toàn chết đi."

"Đây có lẽ là thời gian cuối cùng, ta và em, cùng nhau ở chung."

"Duệ ca bọn họ hẳn rất nhanh sẽ tìm tới đây. Cho nên —— ca, cho phép ta làm càn một lần được không?"

"Tha thứ ta, ca, ta không có thời gian, cũng chờ không kịp ——"

Cố Thần Chi nói xong, Liễu Miên Hạ cảm thấy bướm nhỏ mình một trận ướŧ áŧ mát lạnh, lấy kinh nghiệm của y liền suy đoán đó hẳn chất lỏng bôi trơn nào đó.

Ngay sau đó, đại qυყ đầυ cứng rắn như thiết nóng đỉnh mở hai cánh môi bướm, thế như chẻ tre cắm vào bướm nhỏ mềm mại xít chặt!

"!!!"

Liễu Miên Hạ khϊếp sợ đến nỗi không thể nào tự hỏi!

Thần Chi —— Thần Chi hắn không phải không thể giao hợp sao?!

Vật đang khảm vào trong cơ thể y là cái gì?!

Cứng như thế, nóng như thế!

Y thậm chí có thể cảm giác được mạch máu trên hành thân hòa cùng nhịp đập!

Cố Thần Chi kết hợp với Liễu Miên Hạ, cả người nhịn không được đang run rẩy.

Giờ khắc này hắn đã khát vọng từ lâu lắm, hắn cuối cùng, cuối cùng cũng cùng ca ca kết hợp làm một.

Liễu Miên Hạ đang khϊếp sợ, bỗng có chất lỏng ấm áp nhỏ giọt trước ngực y.

Một giọt, hai giọt...

Mới đầu Liễu Miên Hạ chưa kịp phản ứng chất lỏng này là gì.

Nhưng rất nhanh y đã biết.

—— đó là nước mắt của Cố Thần Chi.

Trái tim Liễu Miên Hạ như bị bóp chặt, trong phút chốc cảm xúc kháng cự của y với Cố Thần Chi như thủy triều chớp mắt đã không còn nữa.

Căn dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng vẫn gắt gao khảm trong bướm nhỏ y không nhúc nhích như cũ.

Làm trái luân thường cùng đệ đệ ruột lấy phương thức như vậy kết hợp, biết rõ đây là sai lầm, nhưng Liễu Miên Hạ thế nhưng sinh ra một luồng kɧoáı ©ảʍ quỷ dị.

"Ca..." Cố Thần Chi ngữ khí run rẩy, vành tai đỏ lên, trên mặt mang theo nước mắt nở nụ cười, "Ta rất hạnh phúc, giây tiếp theo chết ta cũng cam tâm tình nguyện."

Căn đυ.c vật của hắn ở trong thân thể ca ca căn bản không dám động.

Bởi vì hắn không dám để ca ca biết, kỳ thật hắn chỉ mới cắm vào đã bắn ra.

Thật sự cùng ca ca kết hợp mang đến cho Cố Thần Chi kɧoáı ©ảʍ vượt xa kɧoáı ©ảʍ thân thể.

Nhưng mà không sao, hắn bây giờ đã lại cứng lên.

Hắn sẽ làm ca ca thoải mái.

Thuốc mỡ bôi trơn và tϊиɧ ɖϊ©h͙ Cố Thần Chi vừa rồi bắn vào khiến bướm nộn Liễu Miên Hạ trơn trượt bất kham, tuy rằng không có bất cứ tiền diễn nào nhưng Cố Thần Chi vẫn có thể luật động dễ dàng.

Đáng tiếc miệng ca ca bị hắn bịt kín, không thể hôn môi môi ca ca, cũng không thể nghe ca ca rêи ɾỉ.

Cố Thần Chi kính eo đĩnh động, bướm nhỏ ca ca vừa chặt vừa nóng quá, thoải mái đến nỗi khiến da đầu hắn tê dại.

Hành thân cọ xát mị thịt lỗ nhỏ, da^ʍ huyệt sớm đã bị thao chín theo bản năng co rút liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ lớn, bị làm đến chảy ra nước da^ʍ dính nhớp.

Liễu Miên Hạ nhịn không được mà thở hổn hển, tuy rằng kêu không ra tiếng nhưng giữa yết hầu vẫn là tiết ra tiếng hừ nhẹ thật nhỏ.

Cố Thần Chi trên trán toát ra mồ hôi, đôi mắt đỏ ngầu, hắn vui mừng nói: "Ca, ca, em cũng thoải mái đúng không?"

Liễu Miên Hạ không thể nào nói chuyện, y không muốn thừa nhận nhưng phản ứng thân thể lại chân thật nhất.

Y đích thực rất thoải mái, lỗ nhỏ không biết xấu hổ hút cắn dươиɠ ѵậŧ đệ đệ thân sinh, bị hắn làm đến nước da^ʍ tràn lan, thậm chí còn muốn càng nhiều.

Liễu Miên Hạ ảo não đỏ bừng cả mặt, lại bị Cố Thần Chi đảo mạnh một cái sướиɠ kêu thành tiếng.

Cố Thần Chi là lần đầu tiên nên hoàn toàn không có kinh nghiệm, nhưng hắn đối với Liễu Miên Hạ tràn ngập nhiệt huyết, không băn khoăn cảm thụ của mình mà toàn bộ tinh thần đều tập trung quan sát phản ứng của Liễu Miên Hạ.

Mỗi khi dươиɠ ѵậŧ hắn cọ xát qua vị trí nào đó sâu trong lỗ nhỏ, ca ca đều sẽ hô hấp dồn dập hơn, hơn nữa lỗ nhỏ sẽ hút càng chặt.

Ca ca thích như vậy.

Cố Thần Chi nhịn xuống kɧoáı ©ảʍ, từng chút cố tình nghiền áp chỗ đó, mồ hôi trên trán hắn đều rơi xuống nhũ thịt tuyết trắng của Liễu Miên Hạ.

Cố Thần Chi hầu kết giật giật, cảnh đẹp trước mắt làm hắn nhịn không được cúi đầu, há mồm ngậm lấy một viên đầṳ ѵú hồng phấn.

Dươиɠ ѵậŧ hắn thọc vào rút ra không ngừng, đầu tiên là dùng đầu lưỡi liếʍ cứng đầṳ ѵú, tiện đà thử nhẹ liếʍ mυ'ŧ một chút.

Kɧoáı ©ảʍ bị hút sữa khiến bướm nhỏ Liễu Miên Hạ sảng khoái co rút một trận, tầng tầng lớp lớp thịt non gắt gao bao bọc lấy cự vật Cố Thần Chi, dâʍ ɖị©ɧ cứ thế trào ra ồ ạt.

"Ân..." Cố Thần Chi nháy mắt sướиɠ đến sống lưng tê dại, kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa không giữ được tinh quan.

Ca ca cũng thích bị hút sữa...

Cố Thần Chi yên tâm lớn mật ngậm lấy đầṳ ѵú liếʍ mυ'ŧ, tốc độ hạ thân thọc vào rút ra cũng tăng nhanh, mỗi một lần đều khuấy đảo miệng tử ©υиɠ thật mạnh đào ra vô số nước da^ʍ ướt nhẹp khăn trải giường, thậm chí còn phát ra tiếng nước da^ʍ mỹ.

Liễu Miên Hạ hô hấp dồn dập, sảng khoái đến nỗi ngón chân căng chặt, huyệt tâm một trận tê mỏi, hung hăng co rút lại phun ra dâʍ ŧᏂủy̠.

"Ca... A... Không..."

Cố Thần Chi nào chịu được cái này, ngay lúc Liễu Miên Hạ cao trào đồng thời bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, máu huyết cả người hắn như bị rút hết, trứng dái căng chặt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không chịu khống chế phun trào, liên tiếp bắn ra mười mấy cổ mới chậm rãi dừng lại.

Cố Thần Chi thậm chí cảm thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ không phải bắn ra mà là bị lỗ nhỏ ca ca hút ra ngoài.

Cao trào qua đi khiến đại não Cố Thần Chi một mảnh choáng váng, người như thoát lực ghé vào trên người Liễu Miên Hạ.

Thở dốc một hồi lâu, Cố Thần Chi mới dần dần hoãn lại.

Hắn sợ áp đến Liễu Miên Hạ nên nửa chống thân thể, nhưng dươиɠ ѵậŧ vẫn cắm trong cơ thể Liễu Miên Hạ không rời như cũ.

"Ca..." Cố Thần Chi đỏ mặt nhỏ giọng nói, "Em thật lợi hại, chỗ đó hút thật tuyệt, ta vừa rồi còn tưởng rằng sẽ chết trong thân thể của em. Nếu thật sự có thể chết đi như vậy thì thật hạnh phúc."

"Ngô ngô...!"

Liễu Miên Hạ ở trong lòng mắng Cố Thần Chi, tuổi còn trẻ mà nói cái gì chết hay không! Còn muốn chết ở trên người ta! Có từng suy xét cảm thụ ta chưa?!

Làm đã làm rồi, còn không buông ra ta!

Cố Thần Chi cười nói: "Ca em có phải đang mắng ta không?"

Liễu Miên Hạ: "Ngô ngô!"

Chính là mắng đệ!

Còn không rút ra!

Cũng không biết tiểu tử này uống thuốc tránh thai chưa, vạn nhất mang thai thì không xong!

Cố Thần Chi nói: "Ca... Ta còn muốn, làm sao bây giờ?"

Liễu Miên Hạ: "Ngô ngô ngô!"

Muốn cái rắm!

Cút đi!

Cố Thần Chi: "Ta sợ Duệ ca bọn họ tìm tới, ta sẽ không có cơ hội."

Liễu Miên Hạ không phát ra tiếng.

Vừa rồi Cố Thần Chi nói nhiều như vậy, y sao có khả năng không đau lòng đệ đệ nhà mình?

Nhưng lời này y vẫn chưa muốn nói cho Cố Thần Chi.

Mặc kệ nói như thế nào thì tâm tư Cố Thần Chi đối với y đều không được.

Bọn họ như vậy là trái với luân thường.

Tuy rằng nói còn muốn nhưng Cố Thần Chi lại đem dươиɠ ѵậŧ rút ra, đứng dậy đi ra ngoài lấy nước ấm giúp Liễu Miên Hạ rửa sạch thân thể.

Chờ hắn rửa sạch xong, thay khăn trải giường sạch sẽ liền ngồi bên cạnh Liễu Miên Hạ, trên mặt mang theo biểu tình sung sướиɠ chậm rãi cởi bỏ dải lụa trên miệng Liễu Miên Hạ, sau đó lại cởi bỏ dải lụa đang che mắt y.

Ca ca nhất định sẽ chán ghét hắn nhỉ.

Cố Thần Chi không ngừng nghĩ tới, sau khi cởi khăn lụa ca ca sẽ dùng ánh mắt gì nhìn hắn.

Nhất định là mang theo hận ý, cực kỳ chán ghét như đang nhìn đồ vật dơ bẩn nào đó nhìn hắn.

Nhưng như vậy thì sao.

Trên mặt Cố Thần Chi vẫn mang theo ý cười như cũ.

Hắn đã không còn tiếc nuối.