Anh ta không nhịn nổi căng chặt cơ thể, ngón tay Chu Uý Kì cắm rút càng ác liệt hơn, cho nên, trứng rung vốn dĩ luôn kẹp trong huyệt bị ngón tay của Chu Uý Kì đẩy vào mấy phần, mỗi lần lúc ngón tay cắm sâu vào lại đẩy vào bên trong một chút.
“Ồ, vẫn ở bên trong…” Chu Uý Kì đè thấp giọng nói ở bên tai Cố Khuynh Châu, mang theo hơi thở nóng rực, từng tiếng từng chữ phảng phất như đang nện ở trong đầu Cố Khuynh Châu, khiến cơ thể anh ta bất giác run rẩy.
“Đừng hô~đừng không a ha…xin cậu tôi…hô ưm~” Cố Khuynh Châu cố gắng cắn chặt răng, nhưng từng đợt tê dại ở hậu huyệt vẫn giày vò anh ta, ngón tay của Chu Uý Kì giống như mang theo ma lực, khiến anh ta không kiềm chế nổi dưới đυ.ng chạm của anh mà từng lần run rẩy mất khống chế.
“Cố tổng không thành thật nha” Chu Uý Kì cười khẽ bên tai anh ta: “Trong miệng nói không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật, anh xem, đã ướt thành như vậy rồi.” Chu Uý Kì nói xong rút ngón tay ra để sát đến trước mắt Cố Khuynh Châu, dựa vào ánh sáng ngẫu nhiên loé qua ngoài cửa sổ, Cố Khuynh Châu nhìn thấy trên đầu ngón tay thon dài của Chu Uý Kì dính dịch thể óng ánh, đó là thứ trong hậu huyệt anh ta tự phân bố ra, mà như này khiến anh ta vừa xấu hổ vừa khó xử.
Cố Khuynh Châu quay mặt sang một bên, hai người đàn ông dựa ở trên cái giường nhỏ hẹp, Chu Uý Kì thậm chí đến lưng cũng không thẳng được, vì thế anh dứt khoát duỗi chân ra cả người dựa trên vách xe đầu giường, Cố Khuynh Châu thì ngồi ở giữa hai chân anh, lưng dựa vào trong lòng anh, như vậy Chu Uý Kì có thể ôm anh ta tiện hơn, còn có thể tiện nắm lấy phía trước của anh ta, và thuận theo rãnh mông luồn vào hậu huyệt anh ta.
“Cảm nhận được chưa?” Chu Uý Kì ghé đến bên tai anh ta thấp giọng nói: “Nó bây giờ rất muốn thao anh đó, muốn thao vào trong tiểu huyệt ướŧ áŧ của anh.”
Lúc này Cố Khuynh Châu ngồi ở trong lòng anh, mông vừa vặn ở vị trí căng phồng trên háng anh, chỗ đó một bọc cứng ngắc Cố Khuynh Châu làm sao có thể không cảm nhận được, hơn nữa hậu huyệt anh ta trống rỗng khó nhịn, vừa cảm nhận được liền tự động phân bố chất lỏng, lúc này càng là từng dòng suy nghĩ đáng sợ muốn bị thao nhảy ra từ trong đầu, nhưng anh ta quả thật là không nói ra được lời như vậy.
“Xin cậu lấy ra ngoài~” Cố Khuynh Châu cuối cùng khó nhịn mà cầu xin, anh ta đã kẹp rất lâu rồi, bây giờ là thật sự khó chịu.
Không ngờ Chu Uý Kì lại trêu chọc anh ta lần nữa: “Anh thích như vậy, tôi làm sao có thể lấy ra chứ?” Chu Uý Kì nói xong đột nhiên ấn xuống công tắc, trứng rung này là không dây, điều khiển vẫn luôn ở trong túi anh, mặc dù là mức thấp nhất, nhưng trong cơ thể đột nhiên chấn động vẫn khiến Cố Khuynh Châu lập tức căng chặt cơ thể, trong miệng không kiềm chế nổi phát ra một tiếng rên khẽ.
“Hô~đừng a a hô~”
Hai cái trứng rung ở trong hậu huyệt hơi hơi chấn động phảng phất như chấn động cả thành ruột, cho nên từng đợt tê dại từ đằng sau truyền đến, kɧoáı ©ảʍ đó dường như khiến anh ta buột miệng rêи ɾỉ ra tiếng, nhưng anh ta vẫn luôn duy trì lý trí, ở đây khắp nơi đều là người, không cẩn thận sẽ làm cho người khác tỉnh lại, sau đó bị phát hiện.
“Nhỏ tiếng chút nha” Chu Uý Kì ở bên tai anh ta ác liệt cười khẽ: “Nếu không sẽ bị người khác nghe thấy đó.”
Lúc Chu Uý Kì nói lời này, người đàn ông trung niên ở giường giữa đối diện bọn họ đột nhiên lật người, vốn dĩ người quay lưng lại với bọn họ lại đổi thành đối mặt với bọn họ rồi, Cố Khuynh Châu lập tức căng chặt cơ thể, cộng thêm từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở hậu huyệt thiếu chút nữa khiến anh ta bắn ra, nhưng rất nhanh, người đàn ông trung niên phát ra tiếng ngáy, giống như chưa tỉnh vẫn đang ngủ.
“Hô ưm~đừng ưm…dừng lại dừng lại…hô~” Cố Khuynh Châu khó nhọc căng chặt cơ thể, nhỏ giọng cầu xin, đáng tiếc anh ta nên sớm biết, người đàn ông đằng sau anh ta rõ ràng chính là một ác ma.
“Đừng dừng phải không?” Chu Uý Kì cười khẽ, lập tức tăng một nấc.
Chấn động nhẹ nhàng vừa rồi lập tức trở nên mãnh liệt, Cố Khuynh Châu thậm chí giống như nghe thấy được âm thanh brừ brừ kia, vách thịt bị ma sát tốc độ nhanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh ta liền căng chặt người hơn, mông cũng bất giác nâng cao lên vốn dĩ không dám ngồi ở trên người Chu Uý Kì, hai tay chỉ có thể bắt lấy cánh tay của Chu Uý Kì.
“Hô ưm~ a ưm~” Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cường liệt khiến anh ta không tự chủ được phát ra tiếng, sau đó lại đè ép ở cổ họng không dám kêu ra: “Không, không được rồi a ha…dừng lại hô ưm~”
Cố Khuynh Châu liều mạng nhịn xuống kɧoáı ©ảʍ ở hậu huyệt, kɧoáı ©ảʍ cường liệt khiến anh ta bất giác co chặt người, hai cái đùi banh đến thẳng tắp lại cuốn khúc, ngón chân bất giác cuộn tròn lên lại buông ra, từng đợt kɧoáı ©ảʍ sắp nuốt chửng anh ta, nhưng anh ta vẫn không thể không duy trì lý trí, không thể phát ra tiếng.
Đây rốt cuộc là ma quỷ gì mới có thể giày vò anh ta như vậy? Cố Khuynh Châu gắt gao nắm lấy cánh tay của Chu Uý Kì: “A ưm~xin cậu hô ưm không được rồi a a ưm~”
“Nhỏ tiếng nha~” Chu Uý Kì lại không buông anh ta ra, sau đó, anh lại tăng một nấc lớn.