“Chỉ cần anh ngoan ngoãn, tôi liền đưa anh về.” Chu Uý Kì nói như vậy với Cố Khuynh Châu, giọng nói dịu dàng lại tràn đầy mê hoặc.
Cho nên đến buổi tối ngày hôm sau bọn họ từ trên du thuyền xuống, trực tiếp đến trạm xe, trong đầu Cố Khuynh Châu đều vang lên câu nói này, anh ta hoàn toàn không dám tin Chu Uý Kì sẽ đưa anh ta về, nhưng bọn họ quả là đã lên xe lửa về thành phố A rồi.
Đây là lần đầu tiên Cố Khuynh Châu ngồi xe lửa, nhưng đây cũng là nguyên nhân Chu Uý Kì đưa anh ta ngồi xe lửa.
Bởi vì anh ta chưa từng ngồi, cho nên đưa anh ta đi trải nghiệm một chút cuộc sống của người bình thường, đương nhiên, Chu Uý Kì vẫn có mục đích khác, nơi như xe lửa, đặc biệt là giường nằm rất thú vị đó.
Chu Uý Kì đặc biệt đặt vé giường nằm giữa đêm, hai người ở cùng một cách gian đều là giường dưới, sau khi người giường trên đã ngủ rồi, đèn cũng tắt, rất mau trong bóng đêm chỉ còn lại tiếng tu tu thỉnh thoảng phát ra của xe lửa, cùng với tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác không biết phát ra từ đâu, Cố Khuynh Châu tâm trạng phức tạp nằm đó, nếu như không phải trong hậu huyệt anh ta lúc này đang nhét thứ không nên có, anh ta chắc chắn sẽ vì lần đầu tiên ở nơi như vậy mà sinh ra một chút cảm khái, đáng tiếc thứ đồ trong hậu huyệt kia đã giày vò anh ta nửa đêm rồi, quả thật lấy đi quá nhiều tinh lực và lực chú ý của anh ta.
Cuối cùng, trong một mảng bóng tối, Chu Uý Kì nửa nằm ở đối diện rốt cuộc ngồi dậy nhìn qua phía anh ta.
Không gian vốn dĩ nhỏ hẹp, cộng thêm thân thể cao lớn của Chu Uý Kì, Cố Khuynh Châu cũng là một người đàn ông một mét tám, vì thế không gian giường dưới có vẻ càng thêm chật hẹp, Cố Khuynh Châu vẫn luôn không dám ngủ, trong hậu huyệt bị Chu Uý Kì nhét thứ kia anh ta cũng không ngủ nổi, Chu Uý Kì nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh ta, sau đó ghé lại bên tai.
“Loại trải nghiệm này có phải rất mới mẻ không?”
Hơi thở nóng rực rõ ràng phả ở giữa cổ anh ta, trong nháy mắt cảm nhận được hơi thở của Chu Uý Kì, Cố Khuynh Châu chỉ cảm thấy cả người run rẩy, loại cảm giác tê dại đó vậy mà đã khắc sâu vào xương cốt đến bước này rồi, anh ta không biết Chu Uý Kì nói đến trải nghiệm là anh ta lần đầu tiên ngồi xe lửa hay là…trứng rung trong hậu huyệt của anh ta.
Dưới tầm mắt của mọi người, đường đường tổng tài Cố thị, vậy mà ở dưới lớp quần Tây bó chặt kẹp hai viên trứng rung, một đường xuyên qua du thuyền trên nghìn người, sau đó là mấy vạn người ở trạm xe lửa, đến khi tiến vào giường nằm đến bây giờ, hai thứ đồ chơi kia vẫn luôn ở trong cơ thể anh ta, mà công tắc điều khiển lại luôn ở trong tay Chu Uý Kì.
Nếu như là trải nghiệm đáng chết này, anh ta không cảm thấy mới mẻ chút nào, chỉ cảm thấy xấu hổ, khó coi, hận không thể để tên khốn nạn Chu Uý Kì cũng trải nghiệm một chút loại giày vò nhục nhã này.
Chu Uý Kì nói xong hai tay từ đằng sau vòng lên eo của anh ta, cơ thể của Cố Khuynh Châu bây giờ rất mẫn cảm, chỉ cần anh vừa động vào thì cả người bất giác mềm nhũn, cộng thêm hậu huyệt anh ta kẹp lâu như vậy vốn dĩ có chút không chịu nổi, cho nên Chu Uý Kì vừa động vào như thế, Cố Khuynh Châu lại trực tiếp mềm ở trong lòng anh, hai người đều là tứ chi thon dài, ở trong không gian nhỏ hẹp này vốn dĩ không vươn ra được, hơn nữa xung quanh đều là người, Cố Khuynh Châu vẫn không dám phát ra tiếng chỉ có thể tận lực kìm xuống.
“Tôi đến kiểm tra một chút.” Chu Uý Kì ở bên tai anh ta tình sắc thấp giọng nói, đã mở ra quần của anh ta, sau đó một bàn tay trượt vào theo rãnh mông.
“Hô~” Cố Khuynh Châu phát ra một tiếng rêи ɾỉ khó nhịn, sau đó nghĩ đến hoàn cảnh của mình vội vàng cắn chặt răng, đồng thời không cầm lòng được nên mông của Cố Khuynh Châu hơi hơi nâng lên, có chút khó nhịn cắn răng, lại mang theo vài phần cầu xin nói: “Lấy ra ngoài~”
“Lấy cái gì?” Chu Uý Kì cố ý giả vờ không nghe thấy, ngón tay ở miệng huyệt ướŧ áŧ của anh ta đảo quanh, giống như nhẹ nhàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ ấn nếp uốn ở hậu huyệt, nơi đó vừa ướt vừa mềm, rất ướŧ áŧ, đến qυầи ɭóŧ cũng bị dâʍ ɖị©ɧ bên trong chảy ra thấm ướt một mảng nhỏ.
“Hô ưm~đừng~” Cố Khuynh Châu căng chặt cơ thể đè thấp giọng cầu xin.
“Chỗ đó của anh rất ướt nha” Chu Uý Kì lại cắn vành tai của anh ta tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Ướt như vậy, qυầи ɭóŧ cũng ướt rồi, anh nói xem vừa nãy có bị ai nhìn thấy không?”
“Không~” Cố Khuynh Châu thấp giọng lắc đầu.
“Thật xấu hổ mà, đường đường là tổng tài của Cố thị lại tao như vậy, kẹp trứng rung ngồi xe lửa, còn làm ướt quần nữa, thật xấu hổ nha~”
“Không phải hô~” Cố Khuynh Châu cắn chặt răng cố gắng phủ nhận, nhưng trong lòng lại phảng phất thừa nhận lời của Chu Uý Kì, anh ta chính là dâʍ đãиɠ chính là không cần mặt mũi, mặt mũi của nhà họ Cố sớm đã bị anh ta vứt hết rồi: “Tôi không có~”
“Còn nói không có~” Chu Uý Kì nói xong ngón tay hơi dùng sức cắm vào, có thể nói là trượt vào, dễ như trở bàn tay, bên trong thậm chí có lực hút đang hút lấy ngón tay của anh, hơn nữa vừa tiến vào đã bị chất lỏng dính ướt bên trong bao bọc lấy: “Nghe thấy chưa? Tiếng nước này.”
Chu Uý Kì nói xong động động ngón tay, Cố Khuynh Châu lập tức hô một tiếng bịt miệng vào, có lẽ nghe thấy, hoặc là vốn dĩ không nghe thấy, nhưng Cố Khuynh Châu có thể cảm nhận rõ ràng trơn ướt và trống rỗng ở đó, anh ta bây giờ lại vô cùng khát khao bị cắm đầy hoàn toàn, giữa cắm rút của ngón tay Chu Uý Kì, phảng phất thật sự đang xuyên qua dâʍ ɖị©ɧ dâʍ đãиɠ, cho nên trong mơ hồ Cố Khuynh Châu đã nghe thấy âm thanh xấu hổ kia, ngay ở trong đầu anh ta.