Chương 937: Một tên cũng không tha Trong nháy mắt!
Pằng pằng pằng!
Tiếng súng chấn động!
Loạt đạn dày đặc bắn chết toàn bộ sát thủ vừa nhảy lên tường!
Những sát thủ này căn bản không có thời gian phản ứng, toàn bộ đều ngã xuống đất!
Thế nhưng tất cả những chuyện này cũng chỉ phát sinh trong một khoảng thời gian rất ngắn!
Bên ngoài biệt thự, binh đoàn lính đánh thuê vẫn mai phục trong bóng tối, lúc này nhìn thấy lửa đạn ngút trời từ bên trong biệt thự, còn cả một số sát thủ không kịp chạy thoát thân đều bị bắn chết hết, thì cũng đầm đìa mồ hôi lạnh!
Chuyện này cũng quá doạ người rồi nhỉ?
Mặc dù bọn họ là lính đánh thuê quốc tế nhưng cũng không thể chết như vậy được!
Trong nháy mắt, mấy tổ chức sát thủ này gần như đều bị tiêu diệt hết!
Cứ thế, những binh đoàn lính đánh thuê còn lại đều đưa mắt nhìn nhau, do dự có nên xông ra hay không!
Mà lúc này.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước cửa chính biệt thự nhà họ Vương.
Tiêu Chính Văn!
Anh chắp tay sau lưng, sát khí ngút trời, quét mắt nhìn bốn phía, sau lưng cũng có một đoàn binh lính vác súng trên vai!
Lúc này, ánh mắt anh giống như sao trời nhìn thẳng vào trong màn đêm đen, sau đó mở lời: “Các vị, nếu đã tới rồi thì đừng có giấu đầu hở đuôi nữa. Tôi chỉ cho mấy người thời gian một phút để suy nghĩ thôi, hoặc là lập tức rút khỏi Tây Sa, rút khỏi Hoa Quốc! Hoặc là bỏ mạng tại nơi này!”
Một câu nói giống như tiếng sấm vang vọng khắp không gian.
Câu nói này đầy sức uy hϊếp!
Đám sát thủ và cả binh đoàn lính đánh thuê đang ẩn nấp trong màn đêm, cùng đưa mắt nhìn nhau!
“Được! Bọn chúng chỉ có vài người như thế, sợ cái gì! Xông lên, gϊếŧ chết hắn, lấy số liệu về đây!”
“Đúng! Gϊếŧ! Gϊếŧ hết toàn bộ bọn chúng!”
Một giây sau, binh đoàn lính đánh thuê lao ra từ trong màn đêm, xông thẳng về phía mấy người Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng bọn chúng vừa mới đứng dậy!
Pằng pằng pằng!
Những tiếng súng vang dội như xé rách màn đêm u tối!
Những tên lính đánh thuê vừa mới đứng dậy chuẩn bị xông đến gϊếŧ Tiêu Chính Văn trúng đạn ngay giữa trán, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống vũng máu!
“Xạ thủ bắn tỉa! Có xạ thủ bắn tỉa!”
Lúc này, đám lính đánh thuê trở nên hoang mang, lập tức ngồi xổm lên mặt đất, ẩn nấp vào trong bóng tối!
Ở gần biệt thự nhà họ Vương, Tiêu Chính Văn đã cho sắp xếp một trăm xạ thủ bắn tỉa từ lâu!
Những sát thủ và lính đánh thuê ẩn nấp trong màn đêm sớm đã bị Tiêu Chính Văn nắm rõ như lòng bàn tay!
Tiêu Chính Văn nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: “Còn hai mươi giây cuối cùng”.
Câu nói này khiến cho toàn bộ đám sát thủ và binh đoàn lính đánh thuê trong bóng đêm đều trở nên căng thẳng, trán không tự chủ được mà đổ mồ hôi lạnh!
Thế nhưng không một ai đứng ra lựa chọn đầu hàng.
Dù gì bọn chúng cũng là binh đoàn lính đánh thuê nổi tiếng của quốc tế, sẽ không dễ dàng bị Tiêu Chính Văn doạ nạt.
Nhìn thấy thời gian sắp hết, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Ba!”
“Hai!”
“Một!”
“Rất đáng tiếc, mấy người đã đưa ra lựa chọn sai lầm! Gϊếŧ!”
Câu nói cuối cùng của Tiêu Chính Văn giống như tiếng sấm chấn động khắp không gian!
Ngay sau đó!
Rầm rầm!
Trong màn đêm, bốn bề biệt thự nhà họ Vương đột nhiên xuất hiện một đoàn binh lính quân Hắc Long đều được trang bị vũ trang!
Trong nháy mắt, năm nghìn quân Hắc Long đã hoàn toàn bao vây xung quanh phạm vi ba kilomet!
Tổ chức sát thủ và binh đoàn lính đánh thuê ẩn nấp trong màn đêm kia lúc này mới phản ứng trở lại, bọn họ đã bị bao vây rồi.
Từ trên cao nhìn xuống có thể trông thấy tổ chức sát thủ và binh đoàn lính đánh thuê rải rác kia đều đã bị quân Hắc Long vây hãm!
“Trúng kế rồi! Chạy mau!”
“Gϊếŧ hết!”
“Gϊếŧ hết!”
Trong nháy mắt, tổ chức sát thủ và binh đoàn lính đánh thuê đó cùng tiến về một phía để phá vòng vây!
Pằng pằng pằng!
Bịch bịch bịch!
Tiếng súng lập tức vang lên, khói lửa ngất trời!
Cuộc chiến đã bùng nổ!
Thế nhưng, chỉ trong vòng mười phút, tổ chức sát thủ và binh đoàn lính đánh thuê đã bị năm nghìn quân Hắc Long tiêu diệt hoàn toàn!
Cuối cùng khi đếm lại số người thì trong năm nghìn quân Hắc Long chỉ có vài người trúng đạn, số còn lại đều không hề bị thương!
Mà lúc này, trên bãi cỏ của biệt thự nhà họ Vương đã chất đầy khoảng hai trăm cái xác.
Toàn bộ đều là thế lực bên ngoài biên giới.
Hai bố con Vương Thiên Hành và Vương Ngọc Sương khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sợ tới mức nửa ngày trời cũng không thốt nên lời.
Đồng thời, sự tôn kính đối với Tiêu Chính Văn ở trong lòng bọn họ cũng tăng thêm một bậc!
Nếu như không có Tiêu Chính Văn thì đêm nay chắc chắn nhà họ Vương đã bị tiêu diệt!
Lúc này, Tiêu Chính Văn rảo bước đi tới trước mặt một tên đội trưởng của binh đoàn lính đánh thuê đã bị bắt, cúi đầu nhìn hắn rồi lạnh lùng hỏi: “Mày thuộc binh đoàn lính đánh thuê nào?”
Tên đội trưởng có huyết thống người Châu Á cười lạnh lùng rồi mắng chửi: “Mẹ kiếp! Tao đến từ quân đoàn tử sĩ lãng khách của gia tộc Miyamoto thuộc đế quốc Đại Linh! Tao khuyên mày tốt nhất lập tức thả tao ra! Nếu không quân đoàn tử sĩ lãng khách của tao nhất định sẽ báo thù!”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhướng mày, trong ánh mắt loé lên vẻ lạnh lùng và lửa giận ngút trời!
Bốp!
Tiêu Chính Văn giơ chân đạp lên ngực và bụng của gã đàn ông đó, đá văng hắn ra xa mười mấy mét, rầm một tiếng, va vào một bức tường rồi mới ngã lên đống đổ nát!
Gã đàn ông đó vùng vẫy bò lên từ trong đống đổ nát, vẻ mặt phẫn nộ, máu nhuốm đầy mặt, ôm lấy ngực gầm lên: “Chó chết! Mày đáng chết!”
Bốp!
Thế nhưng, một giây sau, trong ánh mắt kinh hoảng của hắn, Tiêu Chính Văn lao đến giơ chân đạp thẳng vào đầu của đối phương, mạnh mẽ ghì đầu hắn lên bãi cỏ, đưa một nửa gương mặt của hắn cắm vào trong đất!
Sau đó, Tiêu Chính Văn từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt loé lên vẻ lạnh lùng, nói: “Một nước bại trận nhỏ bé mà cũng dám tự xưng đế quốc Đại Linh trước mặt tao! Trận chiến một trăm năm trước chúng mày đã thua rồi! Bây giờ vẫn còn dám đặt chân vào Hoa Quốc và làm chuyện xấu xa! Lẽ nào Koizumi Terushita của chúng mày đã quên lời thề với Hoa Quốc sau thất bại của trận chiến ba năm trước rồi hay sao?”
Nghe vậy!
Gã đàn ông đó run bần bật, da đầu tê rần!
Koizumi Terushita là sĩ quan chỉ huy tối cao của chiến khu trong nước bọn chúng.
Trận chiến ba năm trước là một cuộc chiến tranh bí mật!
Là trận chiến mới chống lại Hoa Quốc do bọn chúng lên kế hoạch.
Thế nhưng, rất đáng tiếc là nó đã bị quân Phá Long Bắc Lương của Hoa Quốc bóp nát rồi!
Sau chuyện đó, Koizumi Terushita cũng lập lời thề tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa!
Đương nhiên, chuyện này cũng không có bao nhiêu người biết, là cơ mật của quân đội!
Mà gia tộc Miyamoto của binh đoàn lính đánh thuê lãng khách bọn chúng cũng là một trong số những người châm ngòi cho cuộc chiến đó.
Vậy nên bọn chúng mới biết được một chút thông tin.
Người đàn ông trước mắt là ai?
Tại sao lại biết chuyện này?
“Mày…rốt cuộc là ai? Tao nói cho mày biết, gia tộ MIYAmoto của bọn tao là một gia tộc lớn hàng đầu trong nước! Nếu như mày dám làm gì tao thì gia tộc Miyamoto nhất định sẽ phát lệnh truy sát mày!
Nghe vậy , Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: Gia tộc Miyamoto, hừ! Dù Miyamoto Tchiro có ở đây đi nữa thì cũng không dám nói với tao như vậy!”
“Nếu đã như vậy thì tao sẽ cho mày được toại nguyện!”
Nói xong, Tiêu Chính văn rút điện thoại ra, bấm số của Long Ngao, lạnh lùng ra lệnh: “Lập tức thông báo cho thành viên phải tiêu diệt binh đoàn lính đánh thuê lãng khách! Ngoài ra cũng không được bỏ qua cho gia tộc Miyamoto!”