Chiến Thần Bất Bại

Chương 933: Không ai có thể cao hơn người khác một bậc

Chương 933: Không ai có thể cao hơn người khác một bậc

“Lợi hại… lợi hại quá!”

“Thậm chí ngay cả xạ thủ chuyên nghiệp có lẽ cũng không làm được như vậy”.

“Quá đáng sợ!”

Trước những lời kích động không dứt, Tiêu Chính Văn đặt súng dưới bục.

Thực ra vừa nãy anh thể hiện kỹ năng bắn súng thì Vương Thiên Hành đã rất kính phục anh.

Nhưng khí thế trên người Tiêu Chính Văn quá mạnh mẽ, vượt qua cả ông chủ là Vương Thiên Hành nên khiến ông ta cảm thấy rất khó chịu.

Dù sao cũng không có vệ sĩ nào lại chĩa họng súng vào ông chủ của mình, hành động này của Tiêu Chính Văn là để ra oai với ông ta.

Mặc dù ông ta đang tức giận nhưng cũng cảm thấy rất bình thường, vì ông ta nhìn ra được sự kiêu ngạo trong con người Tiêu Chính Văn không giống những binh lính giải ngũ khác.

Sự kiêu ngạo này khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.

Đồng thời cũng khiến ông ta thấy an tâm, ông ta thầm nghĩ rằng nếu Tiêu Chính Văn có thể làm vệ sĩ cho ông ta thì anh nhất định sẽ là một dũng tướng.

“Còn kiểm tra gì nữa, cứ việc nói với tôi”.

Hai tay Tiêu Chính Văn chắp sau lưng, đợi Vương Thiên Hành đưa ra bài kiểm tra khác cho anh.

“Trong phòng khách này của chúng tôi tổng cộng bài trí ba camera giấu kín, hai máy nghe trộm. Nếu trong vòng nửa tiếng cậu tìm ra được những thứ này thì bài kiểm tra thứ hai coi như đạt yêu cầu”.

Dẫu sao thì Vương Thiên Hành tìm vệ sĩ chứ không phải tìm côn đồ.

Vệ sĩ nhất định phải bảo vệ tốt an toàn của bản thân ông ta và bảo vệ được bí mật riêng tư của ông ta.

Tìm máy nghe trộm và camera giấu kín là năng lực cơ bản.

Suy cho cùng, ông ta và con gái đang nghiên cứu về dự án trang thiết bị quân sự!

Bị người khác nghe trộm là chuyện bình thường!

Cho nên chủ thuê được bảo vệ an toàn, và bí mật của dự án được an toàn cũng rất quan trọng!

“Không cần đến nửa tiếng, cho tôi một phút là đủ!”

Tiêu Chính Văn thành thạo bước xuống bục, nhanh chóng lấy ra một chiếc máy nghe trộm, sau đó là dưới sofa, và trong cả bình hoa cạnh bể cá cũng tìm ra được camera giấu kín.

Động tác nhanh nhẹn linh hoạt, không hề do dự và chậm chạp, như thể những chiếc camera này do anh đích thân lắp đặt.

Ba chiếc camera và hai máy nghe trộm đã được tìm ra trong chốc lát, mà Tiêu Chính Văn vẫn chưa dừng lại, còn tìm ra được một chiếc máy nghe trộm khác trong góc khuất của chiếc bàn ăn trong phòng khách.

Thậm chí khe cửa phòng ngủ cũng tìm được máy nghe trộm, ngay cả phích cắm điện cũng phát hiện ra một camera khác.

Những vị trí của camera và máy nghe trộm này ngay cả Vương Thiên Hành còn không biết.

Thấy những thiết bị theo dõi vứt đầy dưới đất, Vương Thiên Hành sợ hãi trợn mắt há mồm.

Không ngờ có người nhân cơ hội ông ta không có ở nhà đã lắp đặt nhiều camera trong nhà như vậy, ngay cả vệ sĩ của ông ta còn không phát hiện ra.

Quá đáng sợ, hóa ra nhất cử nhất động của ông ta đều nằm trong sự quan sát của đối phương.

Sau đó, Tiêu Chính Văn bước đến trước mặt một tên vệ sĩ, tên đó sợ hãi nhìn anh.

Ngay giây sau, Tiêu Chính Văn đấm vào bụng, rồi kéo cổ áo hắn, vòng qua vai ném hắn xuống đất.

Tên vệ sĩ đó không hề có sức phản kháng, cả người ngã phịch dưới đất, toàn thân rã rời hoàn toàn buông lỏng.

Tiêu Chính Văn mở rộng cổ áo hắn ra, lấy ra một máy nghe trộm và tìm thấy thiết bị theo dõi đặt trong giày hắn.

Vương Thiên Hành vừa nhìn đã phát hiện được, hóa ra là do vệ sĩ của ông ta bán đứng, là hắn đã lắp đặt những thiết bị theo dõi này.

“Đồ khốn! Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tôi không hề bạc đãi cậu, vậy mà cậu lại bán đứng tôi!”

Vương Thiên Hành cực kì tức giận, vì tên vệ sĩ này là người thân cận bên cạnh ông ta, là một trong những người ông ta tin tưởng nhất, không ngờ lại là kẻ phản bội.

“Tạm thời có nhiêu đấy, thực ra tôi phát hiện trong biệt thự và cả trong xe của ông, còn có rất nhiều thiết bị theo dõi khác. Có lẽ là do thế lực bên ngoài bố trí, nói cách khác, ông chủ Vương, tình hình nhà ông bây giờ cực kì nguy hiểm”.

“Đương nhiên, nếu ông muốn thẩm vấn thuộc hạ, tôi cũng có thể giúp. Ông cũng biết tôi là binh lính Bắc Lương, có kỹ năng phỏng vấn tội phạm một cách bài bản”.

Tiêu Chính Văn cử động nắm đấm của mình.

Vương Thiên Hành thấy mắt anh rực sáng, không biết nên nói gì.

Lần này ông ta thực sự đào được bảo vật, một vị binh vương toàn năng!

“Cậu Tiêu, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, về vấn đề tiền lương, cậu ra giá đi”.

Vương Thiên Hành đã nghĩ thông rồi, bất kể Tiêu Chính Văn có ra giá cao cỡ nào thì ông ta đều có thể chấp nhận.

“Không cần ông bỏ một xu nào cả, tiền tôi không thiếu, tôi làm như vậy chỉ là giúp đỡ một người bạn”.

Tiêu Chính Văn hờ hững nói.

“Hiểu rồi”.

Vương Thiên Hành gật đầu, bắt đầu suy ngẫm về mối quan hệ của anh với chủ soái Hắc Long.

“Đúng rồi, cậu Tiêu, chúng tôi đã làm xong bữa tối, cậu có muốn ăn bữa cơm cùng chúng tôi không?”

Trong khi hai người đang nói chuyện thì người giúp việc đã bê món ăn lên bàn, Tiêu Chính Văn cũng không khách sáo nữa liền ngồi xuống.

Vương Thiên Hành rót rượu cho Tiêu Chính Văn, những vệ sĩ khác chưa từng được đối đãi như thế này.

Lúc này, một giọng nói trong trẻo và vang dội truyền tới: “Ai đã tự ý vào phòng tôi làm xáo trộn hết cả lên thế này!”

Dứt lời, một cô gái xinh đẹp mặc quần jeans và áo phông bước ra khỏi phòng.

“Đây là Vương Ngọc Sương, con gái tôi”.

Vương Thiên Hành nhân cơ hội này giới thiệu con gái mình với Tiêu Chính Văn.

Vương Ngọc Sương là cô gái khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, không chỉ xinh đẹp mà trên người còn mang khí chất lạnh lùng diễm lệ của một nữ tổng giám đốc.

Có lẽ trong khi Tiêu Chính Văn kiểm tra camera đã lật tung căn phòng của cô ta lên, nên lúc này cô ta rất tức giận, vừa bước vào đã hỏi tội, gương mặt xinh đẹp bừng bừng lửa giận.

Vương Thiên Hành vội vàng giải thích với con gái ông ta: “Bố nói này, vừa nãy cậu Tiêu vào phòng con để tìm camera và máy nghe trộm thôi”.

“Hơn nữa còn tìm thấy hai camera trong phòng con đó! May mà cậu Tiêu phát hiện ra, bên trong còn có thiết bị ghi hình, nếu bị người khác chụp trộm hình ảnh riêng tư của con thì toang rồi!”

Vương Thiên Hành nói xong, trong lòng còn cảm thấy cực kì may mắn.

“Cái gì? Chúng ta bị theo dõi thật ạ?”

Vương Ngọc Sương nghe vậy cũng hơi hoảng sợ.

Nhưng cô ta lại càng tức giận hơn.

“Dù vậy nhưng lúc hai người vào phòng con kiểm tra thì cũng phải nói với con một tiếng chứ! Không nói một lời mà đã tự ý bước vào phòng con, còn chưa được sự đồng ý của con, vậy là sao? Hai người làm như vậy khiến con rất tức giận!”

Vương Ngọc Sương bực bội ngồi xuống, nhìn Tiêu Chính Văn ngồi đối diện, tùy ý hỏi: “Anh ta là ai, sao anh ta có tư cách ăn cơm cùng chúng ta?”

“Cậu Tiêu trên danh nghĩa là làm vệ sĩ cho nhà chúng ta, nhưng thực tế cũng là bạn của bố, bản lĩnh của cậu ấy tài giỏi, con nên tôn trọng cậu ấy”.

Vương Thiên Hành nói với vẻ sâu xa.

Vốn dĩ cô ta không thoải mái với Tiêu Chính Văn, bây giờ nghe anh chỉ là vệ sĩ trong lòng càng cảm thấy không vui, không nhịn được đứng dậy mắng mỏ: “Một tên vệ sĩ thôi mà, sao con phải tôn trọng anh ta chứ, anh ta chỉ là người làm công thôi!”

“Ngọc Sương! Con quá hỗn láo rồi đấy! Nếu chỉ là một vệ sĩ bình thường bố sẽ coi trọng cậu ấy sao? Con mau ngồi xuống cho bố, xin lỗi cậu Tiêu mau!”

Vương Thiên Hành tức giận nói.

Tiêu Chính Văn là chiến thần mà ông ta cầu thần bái phật còn không được, có Tiêu Chính Văn bảo vệ bên cạnh mình tương đương với cái mạng thứ hai của ông ta.

Không ngờ con gái ngang bướng ngổ ngáo quen rồi, bây giờ ngay cả khách quý ông ta coi trọng cũng không coi ra gì, thật là quá đáng!

“Bố lại bắt con xin lỗi một tên vệ sĩ ư? Sao con phải xin lỗi anh ta chứ? Con không xin lỗi đâu!

Vương Ngọc Sương khoanh tay trước ngực bất mãn quay đầu đi.

“Ngọc Sương! Con không được coi thường vệ sĩ, vệ sĩ là người đảm bảo an toàn tính mạng của chúng ta đấy!”

“Khi chúng ta gặp nguy thì họ tới bảo vệ chúng ta, họ làm bia đỡ đạn cho chúng ta, có người bắt nạt chúng ta thì họ sẽ ra tay giúp chúng ta dạy dỗ đối phương.”

“Không được cho rằng con sinh ra đã cao quý hơn người, nếu không phấn đấu thì con còn không bằng những vệ sĩ này đâu!”

Vương Thiên hành đập bàn đứng dậy nói.