Chiến Thần Bất Bại

Chương 762: Không thể chấp nhận được

Chương 762: Không thể chấp nhận được

“Ý của cậu là gì?”, Khương Vy Nhan nhăn mày hỏi.

“Ý của tôi cậu nghe không hiểu à?”

Hạng Anh Triết kéo cà vạt, khinh thường nhìn Khương Vy Nhan, hoàn toàn không để ý đến Tiêu Chính Văn.

“Xin lỗi, tôi không thích đùa như vậy, nếu như cậu không tôn trọng tôi, thì giao dịch của chúng ta không thể tiếp tục”.

Sắc mặt Khương Vy Nhan lập tức sầm xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cô không ngờ rằng, bạn học cũ của mình lại là loại người như vậy!

“Chờ đã!”

Hạng Anh Triết hét lên, ngăn Khương Vy Nhan lại.

“Có phải vì cậu xấu hổ khi nhận lời yêu tôi ngay trước mặt chồng cậu không? Anh ta chỉ là một thằng cha ăn bám mà thôi, không cần thiết phải nể mặt anh ta đâu!”

Hạng Anh Triết rất tự tin vào bản thân.

“Nếu như cậu đồng ý làm người tình của tôi, tôi không chỉ cho cậu thuê miễn phí tòa nhà văn phòng đắt nhất của chúng tôi, mà còn hỗ trợ cho sự phát triển của cậu ở Giang Trung”.

Hạng Anh Triết bật cười, sau khi đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn, lại nói tiếp: “Tôi có nghe nói, cậu chuyển từ Tu Hà đến Giang Trung, không phải là vì bị nhà họ Khương đuổi ra khỏi nhà sao? Nghe nói, cậu còn khiến ông nội mình tức chết? Chậc chậc, đúng là một thảm kịch bi thương!”

“Đủ rồi! Cậu đừng nói nữa! Tôi sẽ không đồng ý điều kiện của cậu đâu!”

Khương Vy Nhan nói, sắc mặt vô cùng u ám!

“Ồ vậy thì phải xin lỗi cậu rồi”.

Hạng Anh Triết trầm giọng nói: “Bất động sản khu vực này là của chúng tôi, tôi chỉ cần dùng chút thủ đoạn, cậu nhất định sẽ không thuê được cao ốc văn phòng ở trong khu này đâu!”

Hạng Anh Triết là bạn cùng lớp của Khương Vy Nhan, vì vậy hiểu rất rõ con người của cô.

Hắn biết rằng Khương Vy Nhan vừa tới Giang Trung, ở nơi đất khách quê người này, cô nhất định không có chỗ dựa.

Còn hắn thì khác, hắn là con của ông trùm bất động sản ở đây, đối phương đành phải dựa vào mình.

Nếu như Khương Vy Nhan không chịu phục tùng hắn, thì hắn không những có thể dùng quyền của mình để khiến Khương Vy Nhan không có chỗ đứng, mà thậm chí có thể khiến cô không thể sống tốt ở đất Giang Trung này!

Còn về Tiêu Chính Văn, hắn hoàn toàn không coi anh ra gì.

Hắn chỉ biết rằng Tiêu Chính Văn là thằng con rể nhà họ Khương mà thôi.

Hơn nữa, theo tin tức nghe ngóng được, Tiêu Chính Văn hình như là tàn dư của nhà họ Tiêu năm đó, nói chung là thân phận rất rác rưởi!

Chỉ cần thuyết phục được Khương Vy Nhan là được, Tiêu Chính Văn không hề quan trọng.

“Sao nào, có muốn suy nghĩ lại không?”, Hạng Anh Triết cười cợt nói.

Khi còn đi học hắn đã thích thầm Khương Vy Nhan rồi.

Khương Vy Nhan định quay đầu rời đi, nhưng bước chân của cô đột nhiên dừng lại giữa chừng.

Trong lòng cô rất kiên định, tuyệt đối không thể vì chuyện này là tùy tiện lên giường với người khác.

Bây giờ cơn giận dữ đang bùng lên trong lòng cô!

Khi thấy Khương Vy Nhan dừng lại, Hạng Anh Triết mỉm cười.

Hắn nghĩ rằng Khương Vy Nhan đang do dự và sợ hãi, nghĩ rằng cô đã bị hắn dọa sợ.

“Bây giờ cậu phải nghĩ cho kỹ, người đứng bên cạnh cậu không phải là thiếu gia gì đó nhà họ Tiêu, mà chỉ là một thằng đàn ông không bằng tên phế vật, anh ta chẳng giúp gì được cho cậu đâu”.

Hạng Anh Triết thậm chí còn cố ý tình hạ thấp Tiêu Chính Văn để nâng tầm bản thân.

“Nhưng tôi thì khác, tôi có thể giúp cậu phát triển ở khu vực Giang Trung, cậu thậm chí không cần làm gì cả, chỉ cần phục vụ tôi trên giường cho tốt là được”.

Hạng Anh Triết cho rằng điều kiện mình đưa ra sẽ làm thỏa mãn trái tim của tất cả các cô gái.

Tuy nhiên, chính những câu nói này lại khiến Khương Vy Nhan trở nên kiên định hơn.

Khương Vy Nhan quay đầu lại nói với Hạng Anh Triết: “Cái tính tự cao tự đại của cậu bao nhiêu năm nay vẫn không thay đổi. Chồng tôi không những không phải là phế vật, mà anh ấy còn ưu tú hơn cậu nhiều, điều quan trọng nhất là anh ấy không bao giờ ép buộc tôi làm những điều tôi không thích!”

“Trong mắt của tôi, cậu không thể so sánh được với anh ấy, người như cậu chỉ khiến tôi thấy ghê tởm thôi!”

“Chồng à, chúng ta đi!”

Sau khi Khương Vy Nhan nói xong những lời này, cô chuẩn bị rời đi.

Hạng Anh Triết lập tức thay đổi giọng điệu: “Bạn học Khương Vy Nhan à, chúng ta vẫn có thể nói chuyện mà, nếu như cậu không thích như vậy, tôi có thể thay đổi cách nói”.

Hạng Anh Triết vẫn còn muốn níu kéo, Tiêu Chính Văn đã đứng trước mặt, chặn tầm nhìn của hắn.

“Nhà họ Hạng các cậu có lợi hại thế nào, cũng không thể mua hết đất ở đây được”.

“Cho dù cậu không cho chúng tôi thuê, chúng tôi có thể tìm thuê chỗ khác”.

“Nhưng cậu nhớ kỹ cho tôi, dù cậu có mua cả cái Giang Trung này, thậm chí mua cả đất Tu Hà, cậu cũng không bao giờ có được cô ấy, bởi vì người cô ấy yêu là tôi”.

Tiêu Chính Văn nói xong câu này liền cười nhếch mép một cái, sau đó xoay người ôm Khương Vy Nhan rời đi.

Hạng Anh Triết nắm chặt nắm đấm.

Một tên vô dụng mà dám thách thức mình!

Nghĩ đến đây, hắn lập tức gọi điện thoại cho bộ phận bảo vệ.

“Người của bộ phận bảo vệ nghe đay, tuyệt đối không được phép cho đôi nam nữ đó ra ngoài!”

Khóe mắt Hạng Anh Triết lóe lên một tia hung ác.

Dù sao bọn họ cũng đã đến phòng kinh doanh rồi, nếu như mình sử dụng bạo lực bắt bọn họ ở lại cũng không có ai biết.

Khương Vy Nhan nhất định đã bị tên Tiêu Chính Văn đó tẩy não, chỉ cần để cô ấy ở bên cạnh mình, cho cô ấy thấy điểm tốt của mình, cô ấy nhất định sẽ quên anh ta.

Đến lúc nào, chỉ cần mình giúp cô ấy xây dựng công ty, cô ấy nhất định sẽ phải yêu mình thôi.

Khi đó, hắn có thể nhục mạ Tiêu Chính Văn, người từng là thiếu gia nhà họ Tiêu một cách quang minh chính đại Trong lòng hắn vô cùng đắc ý, hắn thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh mình được ôm người đẹp trong tay.

Đừng nói trên đời có cái gọi là tình yêu đích thực, thật đến đâu mà không có tiền thì cũng vứt.

Dù có thề non hẹn biển đến thế nào thì cũng không bằng có tiền có quyền trong tay.

Hạng Anh Triết luôn tin rằng cuối cùng Khương Vy Nhan sẽ rơi vào vòng tay của mình.

Mà lúc này, khi Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan vừa bước xuống lầu thì đã nhìn thấy một nhóm nhân viên bảo vệ đang đứng ngoài cổng công ty.

Nhóm nhân viên bảo vệ này nhìn chằm chằm bọn họ bằng ánh mắt xấu xa, thoạt nhìn đã thấy bọn họ được đào tạo chuyên nghiệp, hơn nữa đã chuẩn bị sẵn sàng trạng thái chiến đấu.

Khương Vy Nhan nhìn nhiều nhân viên bảo vệ đứng chặn ở cửa, không biết rằng bọn chúng đang nhắm vào mình, cô đi lên trước nói: “Có thể nhường đường chút không?”

“Xin hỏi cô có phải Khương Vy Nhan không>:, bảo vệ hỏi.

“Tôi là Khương Vy Nhan”, Khương Vy Nhan thừa nhận.

“Thật xin lỗi, giám đốc của chúng tôi nói, các người không được phép ra ngoài”.

Giọng điệu của bảo vệ lập tức trở nên nghiêm túc, cùng lúc đó những nhân viên bảo vệ khác đồng loạt rút ống cao su trên tay ra, tư thế sẵn sàng nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Lúc này Hạng Anh Triết mỉm cười đi về phía họ, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

“Đây là địa bàn của tôi, tôi không đồng ý cho các người đi, thì các người đi không nổi đâu”.

Hạn Anh Triết đi tới bên cạnh đám nhân viên bảo vệ, cậy có đám người này ở đây, giọng điệu cũng cao ngạo hẳn lên.