Chương 527: Bắt đầu bố trí
Lúc này, sân bay giới nghiêm, khắp nơi đều là vệ sĩ được trang bị đầy đủ vũ trang.
Các doanh nghiệp lớn và gia chủ của các nhà quyền thế tỉnh Giang Bắc đều đang sốt ruột chờ đợi ở phòng chờ của sân bay.
Lúc này đột nhiên đám người xuất hiện rối loạn.
“Ôi! Mau nhìn kìa, là người nhà họ Quý! Người nhà họ Quý cũng đến rồi!”
“Khϊếp thật! Tin tức nhà đầu tư nước ngoài trở về này khiến cả nhà họ Quý cũng kinh động!”
“Không chỉ nhà họ Quý, sáu thế gia lớn đều phái người đến rồi!
Nhất thời, đám người trong sân bay bàn tán sôi nổi.
Mà trong tầm mắt của mọi người, một đoàn người lúc này vượt qua đám người chen lấn, đi thẳng đến phía trước nhất của phòng chờ.
Người đi đầu đương nhiên là gia chủ nhà họ Quý, Quý Tốn dẫn theo em trai thứ hai Quý Thiên Hào và con trai Quý Long của mình.
Phía sau bọn họ toàn bộ đều là vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ Quý, thứ giắt bên hông đều là súng thật.
Đám người nhà họ Quý xuất hiện ở phòng chờ của sân bay, trong chớp mắt đã dấy lên không ít lời bàn tán!
Không ít nhà doanh nghiệp và gia chủ các nhà quyền thế tỉnh Giang Bắc cũng nhao nhao ùa đến, chào hỏi đám người Quý Tốn.
Quý Tốn đều khẽ gật đầu.
Dáng người ông ta hơi gầy, mũi chim ưng, đôi mắt lạnh lẽo lóe lên vẻ hung ác thâm sâu khó lường.
Em trai thứ hai của ông ta là Quý Thiên Hào đi phía sau, dáng người cường tráng vạm vỡ, mắt hổ mày rậm, toàn thân đằng đằng sát khí.
Quý Long ăn mặc kiểu quần áo lượt là điển hình, đầu vuốt keo má đánh phấn, trông như kiểu anh chàng đẹp trai Hàn Quốc, lúc này tỏ ý chê bai: “Bố, bố dẫn con đến đây làm gì? Con đã hẹn bạn đi đua xe rồi”.
Quý Tốn nghe vậy, nhíu mày trầm giọng nói: “Nhỏ tiếng chút! Nhiều người như vậy, con không biết khiêm tốn chút à? Vị khách hôm nay vô cùng quan trọng với nhà họ Quý! Mức đầu tư năm mươi tỷ USD tương đương với ba trăm tỷ tiền Hoa Quốc! Đủ để mua bốn năm nhà họ Quý đấy!”
Quý Long gật đầu: “Con biết rồi, suốt dọc đường cũng không biết bố đã nói bao nhiêu lần nữa”.
Lúc này Thẩm Thiên Hà – người giàu nhất tỉnh Giang Bắc nhìn thấy đám người Quý Tốn thì trên mặt cũng đầy vẻ nịnh họt bước nhanh đến, chắp tay cười nói: “Gia chủ Quý, ông hai, cậu chủ Quý, mọi người cũng đến rồi”.
Quý Tốn liếc nhìn Thẩm Thiên Hà, hơi mỉm cười: “Ừ, tỷ phú Thẩm cũng đến rồi, đương nhiên nhà họ Quý tôi phải đến chứ”.
Thẩm Thiên Hà cười ha ha đáp: “Gia chủ Quý quá lời rồi, Thẩm Thiên Hà tôi mãi mãi chẳng thể so sánh với nhà họ Quý được”.
“Ha ha, Thẩm Thiên Hà, ở trước mặt tôi đừng nói những lời tốt đẹp này, Thẩm Thiên Hà ông có thế lực và mánh khóe gì, Quý Tốn tôi đã từng lĩnh giáo hết rồi”.
Quý Tốn lạnh lùng nói.
Thái độ của Thẩm Thiên Hà không được coi là khách sáo, cũng không tính là quá tệ.
Ở tỉnh Giang Bắc, mọi người đều biết, mối quan hệ giữa sáu thế gia lớn và Thẩm Thiên Hà – người giàu nhất tỉnh Giang Bắc này rất tế nhị.
Có hợp tác, có tranh giành.
Có thể nói, Thẩm Thiên Hà có thể vùng dậy ở tỉnh Giang Bắc, trở thành tỷ phú, được lợi từ sự khôn khéo của chính ông ta, xử lý mối quan hệ với sáu thế gia lớn rất thỏa đáng.
Cũng có người nói, nhà họ Thẩm của Thẩm Thiên Hà có thể trở thành thế gia lớn thứ bảy của tỉnh Giang Bắc!
Có điều vì nơi như tỉnh Giang Bắc, chú trọng quy củ còn sót lại mấy trăm năm, muốn thành lập một thế gia mới, buộc phải có được sự đồng ý của sáu thế gia lớn còn lại mới có thể xác định.
Vốn dĩ năm thế gia lớn đã đồng ý rồi, nhưng đến phía nhà họ Quý, Quý Tốn lại không đồng ý.
Cho nên nhà họ Thẩm cũng chưa thể trở thành thế gia lớn thứ bảy của tỉnh Giang Bắc.
Vì thế, quan hệ giữa Thẩm Thiên Hà và Quý Tốn này rất có vấn đề.
“Ha ha ha, gia chủ Quý nói đùa rồi”, Thẩm Thiên Hà mỉm cười.
Lúc này, gia chủ và đại diện của năm thế gia lớn còn lại cũng rối rít đi vào phòng chờ của sân bay.
Lần lượt là nhà họ Tiền, chủ doanh nghiệp kinh doanh nguyên liệu ngọc thạch.
Nhà họ Ngô, chủ doanh nghiệp kinh doanh vật liệu gỗ.
Nhà họ Thang, chủ doanh nghiệp kinh doanh tụ điểm giải trí.
Nhà họ Đinh, chủ doanh nghiệp bất động sản.
Nhà họ Ôn, chủ doanh nghiệp kinh doanh sòng bạc và giao dịch mua bán nước ngoài.
Lúc này, sáu gia tộc lớn tụ họp, mở ra màn sóng to gió lớn của tỉnh.
Tất cả gia chủ các thế gia đều khẽ gật đầu, coi như chào hỏi nhau.
Trông có vẻ rất hòa nhã, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, gió bão trong bóng tối này đã bắt đầu nhen nhóm.
“Nhà đầu tư từ nước ngoài trở về này rốt cuộc có thân phận gì nhỉ?”
Có người trong đám đông thắc mắc.
“Không rõ, chỉ biết là rất có tiền! Ở nước ngoài, nghe nói có tài sản năm trăm tỷ USD!”
“Vãi! Tài sản năm trăm tỷ USD sao? Khoa trương quá rồi chăng? Người này làm nghề gì vậy chứ? Nhiều tiền quá rồi đấy!”
“Ai biết được, nghe đồn rằng, ngay cả gia tộc ẩn danh như gia tộc Rothschild cũng có quan hệ không bình thường với người này!”
Cùng với lời bàn tán của mọi người, tin tức liên quan đến thân phận của nhà đầu tư nước ngoài lần này cũng dần dần được tiết lộ một chút.
Mà cùng lúc này, trong sân bay, một chiếc máy bay chuyên dụng vừa hạ cánh.
Tiêu Chính Văn bước ra từ trong cửa khoang, con ngươi sáng rực lạnh lùng, toàn thân toát ra hơi thở của thương nhân cao quý!
Trước khi đến, anh đã đặc biệt ăn diện một phen.
Phía sau là trợ lý Long Lân.
“Long Vương đến rồi, gia chủ của sáu thế gia lớn ở tỉnh Giang Bắc, tỷ phú Thẩm Thiên Hà và các nhân vật lớn, đều đang đợi anh ở phòng chờ của sân bay”.
Long Lân cung kính nói.
Khóe miệng Tiêu Chính Văn nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Để bọn họ đợi đi, chúng ta ra từ nơi khác”.
“Rõ!”, Long Lân trả lời.
“Đúng rồi, tiện thể tung chút tin đồn, cứ nói là lần này tôi đến hợp tác là muốn tìm một người đại diện ở Giang Bắc thay tôi quản lý thị trường đầu tư trăm tỷ của Hoa Quốc, còn về đầu tư tỉnh Giang Bắc chỉ là trạm đầu tiên. Hoan nghênh tất cả mọi người đến thương lượng trước. Có điều cuối cùng tôi chỉ hợp tác với một người hoặc một gia tộc, họ phải để tôi nhìn thấy được dã tâm và bản lĩnh của bọn họ”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười.
Long Lân nghe vậy, hơi nhíu mày, nói: “Long Vương, anh muốn làm hỗn loạn Giang Bắc sao? Để bọn họ vì anh mà tự tranh đấu với nhau?”
“Đúng vậy”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười sau đó rời khỏi sân bay từ lối đi VIP cao cấp, ngồi xe chuyên dụng sớm đã chuẩn bị xong, đến khách sạn năm sao đặt sẵn.
Mà lúc này, ở phòng chờ của sân bay, đám nhân vật lớn của tỉnh Giang Bắc đợi cả buổi vẫn không đợi được đại gia siêu giàu trong lời đồn, không khỏi sốt ruột nôn nóng.
“Gia chủ Quý, ông nói xem quý nhân này chắc không phải là không đến Giang Bắc chứ?”, gia chủ Tiền không nhịn được liền hỏi.
Quý Tốn cũng nhíu mày, nói: “Đợi thêm đi”.
Nhưng đột nhiên, Thẩm Thiên Hà như nhận được tin tức gì đó liền đưa người rời khỏi sân bay.
Thấy vậy, Quý Tốn vội vàng gọi Thẩm Thiên Hà lại, hỏi: “Tỷ phú Thẩm, ông đang làm gì thế? Lẽ nào có tin tức rồi sao?”
Thẩm Thiên Hà nhìn đám người vây quanh, mỉm cười nói: “Đừng đợi nữa, quý nhân kia đến từ sớm rồi, có điều cậu ta đã rời khỏi sân bay rồi”.
Nghe vậy, Quý Tốn sốt ruột, hỏi: “Đi đâu rồi?”
Thẩm Thiên Hà cười: “Xin lỗi gia chủ Quý, tôi cũng không rõ”.
Dứt lời, Thẩm Thiên Hà dẫn người của mình nhanh chóng rời khỏi sân bay.
Trong sân bay, đám người còn lại hoàn toàn sửng sốt.
Mà nửa tiếng sau, trong phòng tổng thống đắt tiền nhất của khách sạn số một Giang Bắc hào hoa nhất, lớn nhất tỉnh Giang Bắc.
Thẩm Thiên Hà khép na khép nép đứng phía sau một chàng trai, khom lưng, nói vô cùng cung kính: “Long Vương đại nhân, mọi thứ đã sắp xếp xong, hôm nay e rằng gia chủ nhà họ Quý ngủ không ngon rồi”.
“Ừ, làm không tệ”.
Tiêu Chính Văn xoay người qua, nhìn Thẩm Thiên Hà rất tán thưởng, nói: “Kể từ hôm nay, anh Bạch là thân phận duy nhất của tôi ở Giang Bắc”.