Chương 489: Phế mày!
…
Khách sạn Quốc tế Vạn Quốc, tại căn phòng tổng thống.
“Ha ha, Khương Vy Nhan, cô theo tôi đi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô thật tốt”.
Bạch Thanh Xuyên xé rách một mảnh vải từ chiếc váy dài của Khương Vy Nhan, đưa lên chóp mũi ngửi, khoé miệng nhếch lên, lộ rõ nụ cười dâʍ đãиɠ.
Khương Vy Nhan cuộn tròn trong góc, tay cầm đèn bàn, váy bị xé không đủ để che toàn thân, cô không ngừng khóc, giọng nói khàn khàn: “Cút đi! Đừng tới đây! Đừng tới đây!”
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!”
Khương Vy Nhan tuyệt vọng hét lên, nhưng trong căn phòng rộng lớn, ngoài tiếng la hét của cô và nụ cười tục tĩu của Bạch Thanh Xuyên, thì không còn một âm thanh nào nữa.
Cô nhìn Bạch Thanh Xuyên đang bước từng bước về phía mình, chậm rãi cởϊ áσ choàng tắm, lộ ra thân thể dâʍ đãиɠ, Khương Vy Nhan cảm thấy tuyệt vọng, khóe mắt lăn dài từng giọt.
Cô hy vọng biết bao sẽ ai đó tới cứu cô, hy vọng biết bao…
Bạch Thanh Xuyên vui vẻ cười ha hả, lao về phía Khương Vy Nhan đang ở trong góc, hắn đã đợi giây phút này quá lâu rồi, hôm nay hắn phải thưởng thức “món ngon” đỉnh cao này mới được!
Hắn hôn lên cổ Khương Vy Nhan, ôm lấy vòng eo thanh tú của cô, ném mạnh xuống giường, sau đó cúi xuống, siết chặt hai tay Khương Vy Nhan, liều mạng muốn chiếm hữu thân thể của cô!
Cơ thể này quá tuyệt vời!
Khương Vy Nhan không ngừng chống cự, gào hét thật lớn!
Ngay giây cuối cùng, Khương Vy Nhan tuyệt vọng hét lên: “Tiêu Chính Văn!”
Rầm!
Bịch bịch bịch!
Trong phòng vang lên tiếng động dữ dội!
Khương Vy Nhan nhắm chặt hai mắt, cảm giác bị Bạch Thanh Xuyên đang đè trên người dường như biến mất, cô đột nhiên mở mắt ra liền nhìn thấy một bóng người cao lớn dũng mãnh xuất hiện ở trước mặt, mang theo lửa giận thấu trời!
Tiêu Chính Văn hoàn toàn nổi giận, nhìn chằm chằm Bạch Thanh Xuyên với ánh mắt như phun ra lửa, duỗi chân đạp hắn bay ra ngoài!
Anh chưa bao giờ giận dữ như hôm nay!
Anh chưa bao giờ muốn gϊếŧ một người như lúc này!
Chạm vẩy ngược của rồng, gϊếŧ không tha!
Anh quay đầu nhìn, thấy váy của Khương Vy Nhan bị xé thành nhiều mảnh, lộ ra áσ ɭóŧ bên trong, anh nhanh chóng cầm lấy chăn che người cô, sau đó cúi người ôm lấy vai cô, an ủi nói: “Anh tới rồi, không sao rồi”.
Khương Vy Nhan vẫn còn đang sững sờ, hai tay ôm chặt chăn, cảm nhận cái ôm chân thật ấm áp kia, cả người đều phát run!
Anh ấy tới rồi, là anh ấy!
“Không sao đâu, mọi chuyện vẫn ổn”.
Tiêu Chính Văn không ngừng an ủi.
Khi tâm trạng của Khương Vy Nhan ổn định lại một chút, anh mới buông lỏng tay ra, khẽ vén những sợi tóc vương vãi trên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Chuyện còn lại giao cho anh”.
Sau đó, Tiêu Chính Văn đứng dậy đi vài bước đến chỗ Bạch Thanh Xuyên đang nằm rêи ɾỉ trên mặt đất.
“Sao mày lại ở đây được chứ?”
Bạch Thanh Xuyên ôm ngực, dường như lại bị gãy vài cái xương sườn, đau đến mức mãi không đứng dậy được!
Đáng sợ hơn là Bạch Thanh Xuyên thậm chí còn không nhìn thấy Tiêu Chính Văn đi vào như thế nào, chưa gì đã bị đá bay lên không trung!
Người đàn ông này có phải là ma không vậy?
Bốp!
Tiêu Chính Văn dùng lực vả Bạch Thanh Xuyên một cái thật mạnh, khiến hắn văng mất vài cái răng!
Phụt!
Bạch Thanh Xuyên nôn ra mấy ngụm máu, sắc mặt u ám, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, hét lớn: “Mày đang tìm đường chết đấy! Mày biết hậu quả của việc này là gì không?”
Mặc dù trong lòng Bạch Thanh Xuyên vẫn còn nghi ngờ, nhưng cái tát này đã khiến hắn trở về thực tại, hiện thực là Tiêu Chính Văn đã xuất hiện ở căn phòng này, hơn nữa còn chuẩn bị dạy cho hắn một bài học!
“Bạch Thanh Xuyên, mày đáng chết!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên sát ý!
Hừ!
Bạch Thanh Xuyên và Tiêu Chính Văn nhìn nhau, cả người như bị điện giật, hắn cảm nhận được luồng sát khí từ trong mắt Tiêu Chính Văn, không khỏi thất thần.
Bịch!
Tiêu Chính Văn không nói thêm lời thừa thãi nào, đứng dậy giơ chân nện vào ngực Bạch Thanh Xuyên, sức lực dưới chân mạnh đến mức đập vỡ cả gạch lát nền!
“A!”
Bạch Thanh Xuyên hét lên một tiếng, l*иg ngực giống như bị một lực nặng nghìn cân đập vỡ!
“Mày… buông ra, mày đánh tao thế này là đối đầu với nhà họ Bạch, nhà họ Bạch sẽ không tha cho mày đâu!”
Bạch Thanh Xuyên nhịn cơn đau dữ dội, sắc mặt tím tái, hắn ôm chân Tiêu Chính Văn, cảm thấy khó thở.
“Làm kẻ thù của nhà họ Bạch cũng không sao, mày dám thò răng nanh tới người phụ nữ của tao, tao liền thay nhà họ Bạch nhổ sạch răng nhanh của mày!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, giọng điệu trầm thấp, giống như Quỷ Vương dưới chín tầng địa ngục, nói: “Lần này, tao không ngại gϊếŧ mày đâu”.
Trong lòng Bạch Thanh Xuyên trở nên run lẩy bẩy!
Hắn nhìn ra được sự uy hϊếp chết người trong ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn, rất thật, cứ như chỉ cần đối phương búng tay là có thể gϊếŧ chết hắn!
Tại sao hắn không nghe lời chú Lý mà cứ muốn ra tay với Tiêu Chính Văn?
Lúc này Bạch Thanh Xuyên rất hối hận, nóng lòng quỳ xuống cầu xin Tiêu Chính Văn tha mạng.
Nhưng nào có giải quyết được vấn đề, hắn là tam thiếu gia nhà họ Bạch, là con cháu đời sau của nhà họ Bạch, hắn vốn vô cùng ngông cuồng!
Hắn không tin đối phương sẽ gϊếŧ hắn!
“Không thể nào! Mày không dám gϊếŧ tao! Tao là tam thiếu gia nhà họ Bạch, đại diện cho nhà họ Bạch! Mày dám ra tay với tao, thì chính là ra tay với nhà họ Bạch, nếu tao có xảy ra chuyện gì, cả nhà họ Bạch sẽ truy sát mày đến chết thì thôi! Tin tao đi, nhà họ Bạch tao có thực lực này! Dù thực lực mày có mạnh đến đâu, làm sao mày có thể đảm bảo rằng người thân của mày, bạn bè của mày và cả cô ta nữa, sẽ không bị nhà họ Bạch tao trả thù một cách điên cuồng chứ?”
Bạch Thanh Xuyên có người chống lưng, hiểu rõ điều này, hắn không còn sợ hãi nữa, thay vào đó trở nên càng ngông cuồng!
Bốp!
Tiêu Chính Văn lại cho hắn một cái bạt tai, không thèm nói lời dư thừa!
“Mày nói nhiều quá đấy!”
Tiêu Chính Văn nói với giọng lạnh tanh: “Tuy rằng mày là tam thiếu gia của nhà họ Bạch. Nhưng tao không biết nhà họ Bạch mày, làm sao mà tao phải sợ?”
“Nhưng lời nói của mày đã thức tỉnh tao”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng.
Bạch Thanh Xuyên nhìn ánh mắt không mấy thiện cảm của Tiêu Chính Văn, đột nhiên cảm thấy tên này chắc hẳn đang có ý đồ xấu nào đó, không khỏi rùng mình một cái.
Hắn nhổ máu và răng gãy trong miệng, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn nói: “Hừ! Tao khuyên mày nên rời đi càng sớm càng tốt. Nếu chú Lý phát hiện ra mày, mày có muốn đi cũng không đi được đâu!”
“Hả? Sắp chết đến nơi rồi mà mày vẫn quan tâm đến tính mạng của người khác à? Hay tao có thể hiểu rằng mày đang sợ tao, muốn tao rời đi càng sớm càng tốt?”
Tiêu Chính Văn trợn tròn mắt, nhấc chân lên, lấy con dao gọt hoa quả trên bàn trà.
Ban đầu, Tiêu Chính Văn định gϊếŧ chết Bạch Thanh Xuyên, đây là lần đầu tiên anh muốn gϊếŧ người đến như vậy!
Tuy nhiên, lời nói của Bạch Thanh Xuyên đã đánh thức anh, anh thực sự không sợ người khác trả thù, nhưng còn Khương Vy Nhan thì sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Tiêu Chính Văn đã chọn dạy cho Bạch Thanh Xuyên một bài học cả đời này hắn không bao giờ quên được!
Tiêu Chính Văn cúi người trước mặt Bạch Thanh Xuyên, cầm con dao gọt hoa quả sáng trong tay, khiến hắn sợ tới mức vội vàng lùi ra sau, hoảng sợ hỏi: “Mày… mày muốn làm gì?”
“Ha ha, dám động đến người phụ nữ của tao, mày nên biết mình sẽ phải gánh hậu quả gì!”
Tiêu Chính Văn cười lạnh, không có nói thêm lời nào, giơ tay lên, hạ con dao xuống!
Phịch!
Máu bắn tung tóe!
“A!”
Sau đó, một tiếng hét thất thanh lập tức vang lên, Bạch Thanh Xuyên nắm chặt lấy đũng quần đẫm máu của mình, cả người cong lại như tôm non, quỳ trong vũng máu!