Chương 488: Không ngại gϊếŧ mày!
Là Bạch Thanh Xuyên ra chỉ thị!
Hắn có ý định bất chính với cô!
Bạch Thanh Xuyên cười lạnh lùng, bóp lấy chiếc cằm trắng nõn mềm mại của Khương Vy Nhan, nhìn cô đầy thèm thuồng. Hắn chưa bao giờ cảm thấy hưng phấn như hôm nay, gương mặt này thật thanh tú, hơi thở, khí chất của cô quyến rũ lòng người, và cả dáng người này nữa, khiến hắn ngứa ngáy không thôi.
Hắn nhếch miệng, nói: “Khương Vy Nhan, tôi rất thích cô. Người phụ nữ mà Bạch Thanh Xuyên tôi muốn có, tôi chưa bao giờ để vuột mất. Chỉ cần sau ngày hôm nay, cô sẽ là người phụ nữ của tôi. Tới lúc đó, cô có thể làm cô chủ nhà họ Bạch vô tư âu lo, mà nhà họ Khương cũng sẽ trở thành công ty thiết kế trang trí hạng nhất ở Tu Hà, không phải rất tốt sao?”
Khương Vy Nhan đẩy Bạch Thanh Xuyên ra, đôi lông mày lá liễu nhíu chặt, có chút yếu ớt nói: “Bạch Thanh Xuyên, tôi cảnh cáo anh, đây là Tu Hà, không phải là chỗ nhà họ Bạch anh. Hành vi hiện tại của anh là phạm pháp đấy!”
Bạch Thanh Xuyên đứng dậy, cười đầy chế nhạo, giang rộng hai tay nói: “Phạm pháp? Thử hỏi xem, ai biết tôi và cô đang làm cái gì trong căn phòng này chứ? Cho dù người ta biết, ai dám ra ngoài nói nhảm? Tới lúc đó, gạo nấu thành cơm, cô làm gì được?”
Trong lòng Khương Vy Nhan càng thêm sợ hãi, cô biết Bạch Thanh Xuyên đã hạ quyết tâm muốn gây bất lợi cho cô, cô phải tìm cách kéo dài thời gian đến khi Tiêu Chính Văn tới cứu cô!
Đúng vậy, bây giờ cô chỉ có thể tin vào Tiêu Chính Văn!
“Đừng lo, tôi sẽ yêu cô hết lòng, cô là người phụ nữ đầu tiên tôi muốn chiếm được như vậy”.
Bạch Thanh Xuyên lộ rõ bản chất của mình, lao về phía Khương Vy Nhan như hổ vồ!
…
Lúc này, bên phía Tiêu Chính Văn.
“Tác thành cho bọn tao? Ha ha, tốt nhất là mày nên nắm rõ tình hình hiện tại đi, là bọn tao muốn cái mạng của mày!”
Hai người đàn ông rút ra hai khẩu súng lục từ trên eo, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn một cách mỉa mai.
Nếu không phải người mua yêu cầu bọn họ phải mang người còn sống về, thì Tiêu Chính Văn đã thành xác chết từ lâu rồi!
Tiêu Chính Văn nhìn bọn họ một cách lạnh lùng rồi đưa mắt sang người đàn ông đeo kính râm.
“Phí lời với nó làm gì, bẻ gãy tứ chi đưa đến địa điểm bàn giao là được, nhận tiền rồi đi luôn, đừng chậm trễ nữa, ra tay luôn đi!”
“Được, để tao!”
Hai tên sát thủ nhìn nhau, chĩa súng vào tay chân của Tiêu Chính Văn!
Nhưng ngay lúc định bóp cò, bọn họ kinh ngạc phát hiện Tiêu Chính Văn đã biến mất!
Ngay sau đó, cả hai đều cảm nhận được một luồng sát khí truyền đến từ phía sau, sát khí này còn mạnh hơn sát khí trên người bọn họ gấp nhiều lần!
Bọn họ đều là những người đã sống sót trên chiến trường, đều đã trải qua sinh tử!
Tuy nhiên, lúc này lại không nhịn được mà run lẩy bẩy, bởi vì luồng sát khí đó dường như biến thành một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên ngực bọn họ!
Đến khi bọn họ nhướng mày nhìn trước ngực thì thấy một con dao quân đội năm cạnh nhuốm đỏ máu, đâm vào ngực bọn họ từ phía sau!
Đau!
Đau đến thấu tim can!
Một tên còn cảm nhận rõ ràng cơn đau trong l*иg ngực đang lan ra như hoa nở, không ngừng chảy máu, như cảnh báo sinh mạng của hắn sắp phải kết thúc.
Hắn bỗng phát hiện ra người đàn ông như ma quỷ đang đứng phía sau, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: “Tao đã cho chúng mày cơ hội, chúng mày lại không biết trân trọng, trách ai được nữa”.
Bịch!
Hai xác chết ngã xuống đất!
Tiêu Chính Văn xuất hiện ở phía sau một người bọn họ, ánh mắt u ám như băng, nhìn chằm chằm đôi nam nữ sát thủ đeo kính râm đang sững sờ, lạnh lùng nói: “Tao cho chúng mày một cơ hội cuối cùng, hoặc là nói cho tao biết chủ nhân đứng phía sau chúng mày, hoặc là bỏ mạng sống ở đây giống như hai tên kia!”
Gió lạnh thổi qua, tại một bãi xe khổng lồ bỏ hoang, hai thi thể nằm trong vũng máu!
Đôi mắt Tiêu Chính Văn loé lên tia sáng lạnh lẽo, nhìn người đàn ông đeo kính râm ngồi trên mui xe ô tô phế thải và người phụ nữ phía sau hắn, cả người nổi lên sát khí nồng đậm!
Chết tiệt!
Tên này rốt cuộc là ai?
Người đàn ông đeo kính râm cuối cùng cũng mất đi vẻ bình tĩnh trước đây, đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi tột độ!
Hai người này đều là sát thủ có thực lực tương đối mạnh trong tổ chức, nhưng dù vậy, trước mặt Tiêu Chính Văn bọn họ vẫn không khác nào con kiến , trong nháy mắt đã bị đối phương giải quyết!
Người đàn ông đeo kính râm thậm chí còn không nhìn thấy đối phương ra tay như thế nào!
Cao thủ!
Cao thủ của cao thủ!
Người đàn ông đeo kính râm rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa của cái chết, lúc này đây, hắn chưa bao giờ luống cuống như vậy, hai tay không kìm được mà run lên bần bật!
E là nhiệm vụ này sẽ phải kết thúc trong thất bại!
“Rốt cuộc mày là ai?”
Người đàn ông đeo kính râm đứng dậy, nắm chặt con dao găm trong tay, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào!
Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng hỏi: “Lẽ nào chủ nhân của mày không nói cho mày biết tao là ai à?”
“Ngông cuồng quá đấy! Đi chết đi!”
Người đàn ông đeo kính râm chủ động trước, hai chân dùng sức nện xuống đất, cả người lao nhanh, dao găm trong tay hóa thành tia sáng lạnh lẽo, đâm thẳng vào ngực Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn nhíu mắt, quả nhiên không thể coi thường thực lực của đối phương, nhưng trong mắt anh, tất cả đều vô dụng!
Anh cúi người sang một bên để tránh, đồng thời giơ chân lên, huých đầu gối đập vào ngực người đàn ông đeo kính râm!
Rắc!
Tiếng xương sườn gãy!
Người đàn ông đeo kính râm không nhìn ra Tiêu Chính Văn làm cách nào tránh được cú đánh thần tốc của hắn. Đây chính là tuyệt kỹ của hắn, có biết bao người đã chết dưới chiêu này của hắn chứ?
Nhưng hôm nay, anh đã phá vỡ chiêu này!
Chỉ trong chốc lát, hắn cảm thấy l*иg ngực của mình bị đánh một lực vô cùng mạnh, giống như bị sét đánh trúng!
Gãy ít nhất ba chiếc xương sườn!
Nhưng trận đánh vẫn chưa kết thúc…
Tiêu Chính Văn giơ tay bóp chặt cổ người đàn ông đeo kính râm, tay còn lại nhanh chóng siết cổ tay đang cầm dao găm của hắn, sau đó dùng sức bẻ, cắm thẳng dao vào ngực trái!
Phịch!
Máu tươi không ngừng tuôn ra!
Sau cùng, người đàn ông đeo kính râm ngã xuống đất, hai mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc!
“Chủ nhân của mày ở đâu?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
“Gϊếŧ… Gϊếŧ tao đi!”
Tên đeo kính râm đúng là một người đàn ông chính hiệu, không hé ra nửa lời.
Tiêu Chính Văn nhướng mày, tăng thêm lực tay, xoáy con dao găm cắm ở ngực trái của người đàn ông đeo kính râm!
“A!”
Tiếng hét vang dội một góc trời khiến hàng chục con chim đang đậu bị doạ bay đi mất.
“Lần cuối cùng, hắn ở đâu?”
Đôi mắt Tiêu Chính Văn âm u như trời bão, trong lòng đã nổi lên ý định gϊếŧ người.
“Chủ nhân, chủ nhân đang…”
Pằng pằng!
Hai tiếng súng bắn vang lên liên tiếp!
Tiêu Chính Văn nhanh chóng kéo người đàn ông đeo kính râm chắn trước mặt, cả hai viên đạn găm vào lưng hắn!
Nữ sát thủ lúc này thấy bắn hụt, cũng không tiếp tục tấn công nữa mà nhanh chóng rời khỏi đây.
Tiêu Chính Văn cau mày, nhìn người đàn ông đeo kính râm nằm trên mặt đất đang nôn ra máu, liền biết không thể hỏi được thông tin gì nữa.
Sau đó, anh lập tức bấm điện thoại cho Tống Hậu Lượng, lạnh lùng nói: “Tra ra chưa?”
Bên phía Tống Hậu Lượng, anh ta đã sử dụng toàn bộ mạng lướng camera và lực lượng tuần tra trong thành phố, cung kính nói: “Tôi tìm được rồi, hắn đi vào bãi đỗ xe của khách sạn Quốc tế Vạn Quốc… Chủ soái, anh đừng vội vàng hành động, đối phương là người nhà họ Bạch ở tỉnh, người của tôi sắp tới rồi…”
“Cốp!”
Điện thoại đã bị cúp!
Tiêu Chính Văn nhanh chóng xuất phát, lúc ấy, bầu trời phía sau anh như bị bao phủ bởi mây đen!