Chiến Thần Bất Bại

Chương 438: Xóa sổ nhà họ hàn của ông

Chương 438: Xóa sổ nhà họ Hàn của ông

Tất cả mọi người nhà họ Khương nghe thấy thế thì đều run lẩy bẩy, vẻ mặt sợ hãi.

Khương Thái Xương lại càng sợ hơn, nói: “Nhanh thế sao?”

Sau đó, lão hét lên: “Mau, mọi người cùng tôi ra ngoài đó!”

Dứt lời, dưới sự dẫn đầu của Khương Thái Xương, tất cả người nhà họ Khương đều ra khỏi biệt viện.

Lúc này, mấy chục người nhà họ Khương đều đứng ngoài biệt viện, thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã cảm nhận được một luồng khí thế vô cùng lạnh lẽo và cảm giác áp lực to lớn, từ xa ập tới.

Cảm giác đó khiến ai nấy cả người lạnh toát, như rơi xuống vực sâu.

Khí thế mạnh quá!

Sau đó!

Mấy chục chiếc xe thương vụ màu đen xếp thành hàng dài, đỗ ngay cổng biệt viện nhà họ Khương, chặn đứng cả con đường lại.

Rầm rầm rầm!

Sau đó, cửa xe mở ra, từng người đàn ông mặc đồ luyện võ màu đen nhảy xuống, xếp hàng đâu ra đấy, đứng kín bãi đất trống trước cổng biệt viện.

Đưa mắt nhìn ra!

Tròn năm trăm người!

Năm trăm người đàn ông mặc đồ luyện võ màu đen này, cả người tỏa ra hơi thở của người luyện võ, khiến mấy chục người nhà họ Khương đều run như cầy sấy.

Giống như bọn họ chỉ là những con chó nhỏ yếu ớt, gặp phải bầy mãnh hổ khí thế hung hãn.

Sau đó, trong ánh mắt của tất cả mọi người, cửa chiếc xe Maybach màu đen ở chính giữa mở ra.

Đầu tiên là chân trái của một người đặt ra bên ngoài, sau đó, Hàn Lôi Long bước xuống xe trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, sắc mặt ông ta u ám, hai mắt như mắt hổ, tức giận nhìn mấy chục người nhà họ Khương trước mặt.

Khương Thái Xương không nhiều lời, cứ thế quỳ xuống đất, cúi đầu kêu lên: “Nhà họ Khương, Khương Thái Xương, xin chào gia chủ Hàn, cầu xin gia chủ Hàn giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi!”

Trong chớp mắt, mọi người nhà họ Khương đứng sau Khương Thái Xương đều quỳ xuống, chạm đầu xuống đất.

Hàn Lôi Long đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy chục người nhà họ Khương đang quỳ dưới đất, cất bước đến trước mặt Khương Thái Xương, hỏi: “Ông chính là Khương Thái Xương?”

Lúc này, cả người Khương Thái Xương đang run rẩy, nhưng lão không dám ngẩng đầu lên.

Bởi vì khí thế trên người Hàn Lôi Long trước mắt này quá mạnh.

“Đúng… đúng vậy…”, Khương Thái Xương run rẩy đáp.

“Tốt lắm!”

Hàn Lôi Long nói: “Thế ông có biết nhà họ Khương đã phạm tội gì không?”

Khương Thái Xương vội vàng giải thích: “Gia chủ Hàn, chuyện này thực sự không liên quan gì đến nhà họ Khương tôi cả, tất cả là do một mình tên Tiêu Chính Văn kia gây ra, nhà họ Khương tôi cũng là người bị hại…”

“Do một mình hắn gây ra sao?”

Sắc mặt Hàn Lôi Long u ám, lạnh lùng nói: “Nhưng tôi nghe nói Tiêu Chính Văn là cháu rể của ông mà! Ông dám nói hắn không liên quan gì đến nhà họ Khương sao?”

Ầm!

Câu nói này như tiếng hổ gầm!

Khương Thái Xương thót tim, một lúc lâu không thốt nổi lời nào, đã sợ đến ngu người.

Khương Văn Kỳ vội vàng bò ra, cúi đầu nói: “Gia chủ Hàn, bố tôi đã nhiều tuổi, cầu xin ông hãy tha thứ cho ông ấy. Chuyện này thực sự không liên quan gì đến nhà họ Khương tôi cả, tuy tên Tiêu Chính Văn kia là cháu rể nhà chúng tôi, nhưng chúng tôi chưa từng thừa nhận thân phận của cậu ta! Cậu ta vốn dĩ là tàn dư của nhà họ Tiêu đã bị tiêu diệt vào năm năm trước ở Tu Hà, đáng lẽ cậu ta nên chết vào lúc đó rồi. Nhưng không ngờ cậu ta lại còn sống trở về, còn kết hôn với Vy Nhan đã bị nhà họ Khương chúng tôi đuổi ra khỏi nhà nữa… Hai đứa chúng không có thân phận gì ở nhà họ Khương chúng tôi cả… Cầu xin gia chủ Hàn giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi lần này. Tất cả đều do tên Tiêu Chính Văn kia gây ra…”

Nghe Khương Văn Kỳ nói, sắc mặt Hàn Lôi Long u ám, lạnh lùng quát: “Vậy Tiêu Chính Văn đâu? Bảo hắn lăn ngay ra đây gặp tôi!”

“Việc này…”

Khương Văn Kỳ sững sờ, vội vàng đáp: “Gia chủ Hàn, chúng tôi cũng không biết Tiêu Chính Văn ở đâu…”

“Vậy sao?”, Hàn Lôi Long sầm mặt, sau đó nói: “Được rồi, tôi sẽ chờ ở đây! Tôi cho các ông nửa tiếng, nếu Tiêu Chính Văn không xuất hiện, cứ mỗi phút tôi sẽ gϊếŧ một người!”

“Hả?”

“Đừng mà! Gia chủ Hàn, chúng tôi vô tội!”

“Trời ơi! Mau gọi điện thoại cho Tiêu Chính Văn đi, bảo thằng vô dụng đó mau đến đây!”

Nhất thời, mọi người nhà họ Khương đều hoảng loạn, ai oán khóc than.

Khương Văn Kỳ cũng hết hồn, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Khương Vy Nhan.

Lúc này, trong khu vui chơi nào đó ở Tu Hà.

Tiêu Chính Văn đang đi cùng Khương Vy Nhan và Na Na.

Đột nhiên, điện thoại của Khương Vy Nhan đổ chuông, cô lấy ra xem, là bác cả.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, cầm lấy điện thoại, từ chối cuộc gọi, nói: “Em đừng nghe, ra ngoài chơi thì cứ thoải mái lên, đừng để những việc khác quấy nhiễu”.

Đôi lông mày lá liễu của Khương Vy Nhan nhíu lại, rồi nhanh chóng giãn ra, gật đầu đáp: “Được, em nghe anh”.

Ở bên này, Khương Văn Kỳ điên cuồng gọi bảy tám cuộc, nhưng không ai nghe máy, cuối cùng còn tắt máy.

Toi rồi, toi rồi!

Khương Văn Kỳ vừa cáu vừa giận, vội vàng khóc lóc kêu lên: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Con ranh Khương Vy Nhan dám không nghe điện thoại của tôi!”

Những người khác của nhà họ Khương nghe thấy thế đều sững người.

“Gọi tiếp đi! Lẽ nào chúng ta phải chết ở đây sao?”

Bọn họ gào lên.

Vẻ mặt Khương Văn Kỳ đầy bất lực và tuyệt vọng, đáp: “Tắt… tắt máy rồi”.

Ầm!

Ai nấy đều chết sững.

Tắt máy rồi?

Mẹ ơi!

Khương Vy Nhan chết tiệt này, thật là độc ác!

Thế này thì khác gì mượn dao gϊếŧ người?

Hàn Lôi Long lạnh lùng chứng kiến tất cả mọi việc, thản nhiên nói: “Đã hết một nửa thời gian rồi, các người nhanh lên nhé!”

Ông ta vừa dứt lời, Khương Văn Kỳ vội vàng thử gọi không ngừng cho Khương Vy Nhan, nhưng vẫn không liên lạc được.

Thấy thời gian đang dần trôi qua, mọi người nhà họ Khương đều sợ hãi, có người thậm chí còn ôm lấy nhau, khóc lóc ầm ĩ, chuẩn bị đón nhận cái chết.

Lúc này, Hàn Lôi Long trầm giọng nói: “Hết thời gian rồi! Sau đây, ai sẽ là người chết trước nào?”

Câu nói này chẳng khác gì tiếng gầm của thần chết, lọt vào tai mọi người nhà họ Khương.

Ai nấy đều run lẩy bẩy.

“Đừng gϊếŧ chúng tôi, thực sự không liên quan gì đến chúng tôi hết…”

“Cầu xin ông đấy gia chủ Hàn, ông hãy tha cho chúng tôi đi”.

“Trời ơi, nhà họ Khương chúng ta sắp mất thật rồi sao?”

Đám người gào khóc.

Ánh mắt Hàn Lôi Long lạnh tanh, nhìn mấy chục người đang quỳ dưới đất, lôi luôn Khương Văn Kỳ dậy, lạnh lùng nói: “Vậy thì bắt đầu từ ông nhé?”

Nghe thấy thế!

Khương Văn Kỳ sợ đến mức hai chân nhũn ra, suýt nữa thì ngất xỉu.

Thấy Hàn Lôi Long sắp ra tay, Khương Văn Kỳ vội vàng kêu lên: “Đừng mà, đừng mà, gia chủ Hàn, ông đừng gϊếŧ tôi, chuyện này thực sự do một mình thằng rác rưởi Tiêu Chính Văn kia gây ra… Muốn gϊếŧ thì ông gϊếŧ bọn họ ấy, bọn họ là bố mẹ vợ của Tiêu Chính Văn…”

Khương Văn Kỳ nói xong thì kích động chỉ vào hai người Khương Học Bác và Từ Phân đang quỳ trong đám người.

Khoảnh khắc đó, cả người Khương Học Bác và Từ Phân run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ.

Từ Phân sợ đến mức ngẩng phắt đầu lên, nhìn Khương Văn Kỳ với ánh mắt oán hận, gào lên: “Khương Văn Kỳ, sao anh có thể làm như vậy được?”

Lúc này, Khương Văn Kỳ đang nở nụ cười lạnh lùng, kêu lên: “Tại sao lại không thể chứ? Hai người là bố mẹ vợ của Tiêu Chính Văn, muốn gϊếŧ thì phải gϊếŧ hai người trước!”

Giờ phút này, sự độc ác, vô tình của lòng người lại càng được phóng đại.

Hàn Lôi Long nở nụ cười lạnh lẽo, thẳng tay ném Khương Văn Kỳ xuống, ra hiệu cho đệ tử phía sau lôi Khương Học Bác và Từ Phân đang khóc lóc ra.

“A a a! Đừng mà, xin đừng gϊếŧ tôi, tất cả là do Tiêu Chính Văn làm, là do Tiêu Chính Văn làm…”, Từ Phân giãy giụa kêu lên.

Nhưng vô ích.

Hai người bọn họ bị ném xuống trước mặt Hàn Lôi Long.

Ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn Khương Học Bác và Từ Phân ngã dưới đất, nói: “Gϊếŧ!”

“Vâng!”

Một tên đệ tử bước tới, rút luôn một con dao dài ở thắt lưng ra, kề vào cổ Khương Học Bác và Từ Phân.

Khoảnh khắc đó, cả người Khương Học Bác và Từ Phân đều run lẩy bẩy, vẻ mặt sợ hãi.

“A a a! Xin đừng gϊếŧ tôi…”

Tất cả những người khác của nhà họ Khương đều run như cầy sấy, trơ mắt ra nhìn.

Nhìn tên đệ tử kia chuẩn bị vung dao lên.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên cách đó không xa.

“Nếu ông dám gϊếŧ hai người họ, tôi sẽ xóa sổ nhà họ Hàn của ông!”