Chương 439: Thất bại trong một chiêu
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn theo giọng nói, liền thấy một bóng dáng đang bước lại gần, mỗi bước chân đều mang theo sự lạnh lẽo và thù địch ngút trời.
“Tiêu Chính Văn?”
“Tiêu Chính Văn khốn kiếp! Cuối cùng cậu cũng chịu trở về!”
“Nhà họ Khương chúng tôi sắp bị diệt tộc vì cậu rồi! Cậu mau quỳ xuống xin lỗi gia chủ Hàn đi!”
Lúc này, nhìn thấy Tiêu Chính Văn xuất hiện, đám người nhà họ Khương như nhìn thấy hy vọng sống sót.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn trở về thì chắc là nhà họ Hàn sẽ không trách tội bọn họ nữa đâu nhỉ?
Khương Văn Kỳ quỳ trong đám người cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào Tiêu Chính Văn, tức giận gầm lên: “Tiêu Chính Văn! Đồ xui xẻo này, cuối cùng cậu cũng chịu xuất hiện rồi! Nếu không vì cậu thì nhà họ Khương tôi sẽ gặp tình cảnh như ngày hôm nay sao? Cậu còn không mau lăn lại đây quỳ xuống trước gia chủ Hàn, cầu xin sự tha thứ đi?”
Từ Phân cũng vừa nhặt lại được cái mạng, thở hổn hển, vẻ mặt sợ hãi, quay đầu quát Tiêu Chính Văn đang bước tới: “Tiêu Chính Văn! Tất cả là tại cậu, hại tôi suýt nữa thì bị người ta gϊếŧ! Cậu là đồ khốn kiếp, khốn kiếp!”
Mọi người nhà họ Khương căm phẫn mắng chửi.
Hàn Lôi Long chứng kiến cảnh này, cũng nở nụ cười lạnh lùng.
Xem ra tên Tiêu Chính Văn không được chào đón ở nhà họ Khương thật.
Lúc này, ông ta quay đầu lại, tay chắp sau lưng, nhìn Tiêu Chính Văn đang bước tới với ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Mày chính là Tiêu Chính Văn?”
“Là tôi đây”.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh tanh, giọng nói điềm nhiên, anh đưa mắt nhìn người nhà họ Khương đang quỳ dưới đất.
Nói thật thì anh cũng không muốn tới, Hàn Lôi Long muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ đi.
Nhưng nếu ông ta ra tay với bố mẹ của Khương Vy Nhan thì anh không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nghe thấy Tiêu Chính Văn thừa nhận, ánh mắt Hàn Lôi Long bùng lên lửa giận, lạnh lùng nói: “Tốt lắm! Chính mày đã gϊếŧ Ngưu Mãng và mười đệ tử của võ đường nhà họ Hàn tao sao?”
“Đúng vậy”.
Tiêu Chính Văn thản nhiên đáp, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, chẳng hề sợ hãi.
“Ngông cuồng! Dám gϊếŧ thuộc hạ và đệ tử của Hàn Lôi Long tao, mày đúng là chán sống!”
Hàn Lôi Long nổi giận đùng đùng, không ngờ đối phương lại dám thừa nhận một cách đường hoàng như vậy.
Lẽ nào hắn không nhìn rõ tình hình bây giờ sao?
Đằng sau ông ta là năm trăm đệ tử của võ đường nhà họ Hàn, còn có hai thuộc hạ thực lực cấp binh vương nữa!
Bản thân ông ta cũng là một cao thủ có thực lực quân vương!
Đội hình này đủ để tiêu diệt bất cứ một thế gia nào ở Tu Hà.
Cho dù là ở tỉnh thì cũng không phải người bình thường có thể chống lại được.
Vậy mà tên Tiêu Chính Văn này chỉ có một mình, lại tỏ vẻ bình tĩnh như vậy.
Hàn Lôi Long nổi giận!
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn Hàn Lôi Long và đám đệ tử sau lưng ông ta, lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi chỉ cho các ông một cơ hội, lập tức cút khỏi nhà họ Khương, cút khỏi Tu Hà, nếu không đừng trách tôi vô tình!”
Anh vừa dứt lời!
“Mẹ ơi!”
Mọi người xôn xao!
Trời đất!
Bọn họ vừa nghe thấy gì vậy?
Tiêu Chính Văn dám ăn nói ngông cuồng như vậy, đòi Hàn Lôi Long dẫn theo người cút khỏi Tu Hà?
Việc này… hơi quá rồi đấy!
“Tiêu Chính Văn! Cậu điên à? Đó là gia chủ Hàn Lôi Long của nhà họ Hàn ở tỉnh, là đường chủ của võ đường nhà họ Hàn! Còn là tông sư trong giới võ thuật ở tỉnh đấy!”
Khương Văn Kỳ lập tức cuống lên quát, sắc mặt hoảng hốt, chỉ muốn xé ngay cái mồm của Tiêu Chính Văn ra.
“Toi rồi, toi rồi! Tên Tiêu Chính Văn này láo toét quá đi mất! Dám bảo gia chủ Hàn cút khỏi Tu Hà…”
“Trời ơi! Vậy chẳng phải chúng ta sắp chết đến nơi rồi sao… A a! Tất cả là tại tên Tiêu Chính Văn này, cậu ta đang nói lung tung cái gì vậy? Gia chủ Hàn, những gì thằng vô dụng này nói không liên quan gì đến nhà họ Khương chúng tôi hết…”
Mọi người nhao nhao kêu lên.
Khương Văn Kỳ cũng lê gối bò tới trước mặt Hàn Lôi Long, dập đầu nói: “Gia chủ Hàn, xin ông hãy rộng lượng, đừng vì những lời thằng vô dụng này nói mà liên lụy đến nhà họ Khương… Ông muốn gϊếŧ thì gϊếŧ một mình cậu ta thôi! Tất cả là do một mình cậu ta làm, là cậu ta! Không liên quan gì đến nhà họ Khương chúng tôi hết!”
“Bốp!”
Hàn Lôi Long giơ chân, đạp bay Khương Văn Kỳ ra xa, khiến ông ta ngã mạnh vào đám người, mắt trợn ngược lên rồi ngất xỉu.
Cảnh tượng này khiến người nhà họ Khương sợ đến mức ngừng kêu khóc, cả người run lên bần bật.
Hàn Lôi Long nhếch môi cười lạnh lùng tự mãn, nói: “Thằng nhãi ngông cuồng, vừa rồi mày bảo tao dẫn các đệ tử cút khỏi Tu Hà sao?”
Vóc dáng cao hai mét đúng là rất đáng sợ!
“Đúng là không biết trời cao đất dày! Đường chủ, để tôi xử lý thằng nhãi vênh váo này cho!”
Đột nhiên, một người đàn ông tỏa ra khí thế hung hãn bước từ bên cạnh Hàn Lôi Long ra.
Gã chính là một trong ba hướng dẫn viên có thực lực binh vương trong võ đường nhà họ Hàn, Tề Thiên Cương!
Sau khi Tề Thiên Cương đứng ra, cơ bắp gã căng lên cuồn cuộn, khiến tất cả người nhà họ Khương có mặt đều sửng sốt.
Nhất là khí thế kinh khủng tỏa ra từ người gã, khiến bọn họ đều run rẩy.
Đây chính là người có thực lực cấp binh vương sao?
Khí thế đúng là đáng sợ!
Tiêu Chính Văn điềm nhiên nhìn gã đàn ông đang bước tới, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tề Thiên Cương xoay cái cổ, phát ra tiếng rắc rắc.
Sau đó, gã giơ tay, móc ngón tay về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Oắt con, chỉ cần mày có thể chịu được năm chiêu của tao mà vẫn đứng vững, thì tao có thể bảo đường chủ của bọn tao tha cho mày! Nếu mày còn không đỡ nổi một chiêu, thì lập tức quỳ xuống, dập đầu xin lỗi bọn tao! Sau đó thì chờ chết!”
Gã vừa dứt lời.
Năm trăm đệ tử của võ đường ở phía sau đều giơ nắm đấm lên, đồng thanh gào: “Hướng dẫn viên Tề oai quá!”
Tiếng gầm này như sét đánh, chấn động bốn phía!
Gần như tất cả mọi người đều nghĩ Tiêu Chính Văn phen này chết chắc rồi!
Bởi vì đây là một cấp độ hoàn toàn khác!
Nhưng, trong mắt Tiêu Chính Văn khẽ lóe lên sự lạnh lẽo, thản nhiên mở miệng: “Trên đời này còn chưa có ai dám bảo tôi quỳ xuống chịu chết”.
Nghe thấy thế!
Tề Thiên Cương sầm mặt xuống, lập tức phát lực, lao người tới, tung một cú đấm về phía mặt Tiêu Chính Văn.
Cú đấm này rất mạnh, như sấm sét vậy.
Nếu là người bình thường, hoặc người luyện võ thông thường, thì chắc chắn sẽ bị cú đấm này đánh bay, thậm chí là chết.
Nhưng!
Cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra.
Tiêu Chính Văn hơi nghiêng ngươi, tránh được.
Tề Thiên Cương sững sờ, nhíu mày.
Sao có thể thế được?
Bản thân gã có thực lực của binh vương cấp ba sao, cho dù nắm đấm này không dùng hết sức thì đối phương cũng không thể tránh được dễ dàng như vậy chứ?
Tề Thiên Cương không nghĩ được nhiều, vội vàng thu nắm đấm lại, giơ chân đá móc về phía đầu Tiêu Chính Văn.
Gã dồn hết sức vào cú đá này, mang theo luồng gió khiến người ta sởn gai ốc.
Nhưng!
Cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc hơn nữa lại xảy ra.
Một tiếng bốp vang lên.
Tiêu Chính Văn giơ tay, tóm chặt lấy mắt cá chân Tề Thiên Cương.
Bất kể Tề Thiên Cương có dùng sức giãy giụa thế nào, thì bàn tay kia cũng như gọng kìm, tóm chặt không buông mắt cá chân gã.
Tề Thiên Cương phát hoảng, chân trái đột nhiên dùng sức, nhún mạnh một cái, cả người bay lên không trung, đá chân còn lại ra, móc về phía cằm Tiêu Chính Văn.
Đây là bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể người.
Nếu bị đá trúng, nhẹ thì ngất xỉu, nặng thì chết luôn tại chỗ.
Hiển nhiên lần này Tề Thiên Cương đã dùng toàn bộ sức mạnh, muốn gϊếŧ chết Tiêu Chính Văn chỉ bằng một đòn.
Tuy nhiên!
Một tiếng ầm vang lên!
Một bóng người bay ra, đập mạnh vào một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ ở bên cạnh.
Chiếc xe chẳng khác gì bị đạn pháo bắn trúng, bay ra ngoài, cửa kính vỡ nát, trên cửa xe còn để lại một vết lõm sâu hình người.
Lúc mọi người nhìn kĩ mới phát hiện, bóng người bị khảm vào cửa xe lại chính là Tề Thiên Cương có thực lực binh vương.
Ai nấy sửng sốt, trợn tròn mắt.
Quay lại nhìn mới phát hiện Tiêu Chính Văn vẫn lành lặn đứng đó, sắc mặt bình thản.
Thậm chí, từ đầu đến cuối, anh chỉ di chuyển có nửa bước chân.
Đáng sợ!
Sắc mặt Hàn Lôi Long trầm xuống, trên người bùng phát sự lạnh lẽo thấu xương, ông ta nhếch mép cười lạnh lùng, ngăn tên hướng dẫn viên còn lại định xông ra, nói: “Thú vị đấy! Xem ra Hàn Lôi Long tao xem thường mày rồi! Có thể một chiêu gϊếŧ chết Tề Thiên Cương, ít nhất mày cũng có thực lực binh vương cấp bốn sao! Thảo nào Ngưu Mãng lại chết trong tay mày!”
Tuy nhiên!
Tiêu Chính Văn cười nhạt!
Trên người anh bỗng chốc tỏa ra khí thế vô cùng lạnh lẽo, xộc thẳng lên trời xanh!
Sau đó, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Trong mắt ông, tôi chỉ có thực lực của binh vương cấp bốn sao thôi sao?”