Chiến Thần Bất Bại

Chương 392: Rốt cuộc anh ấy là ai?

Chương 392: Rốt cuộc anh ấy là ai?

Hà Thục Tuệ bị khí thế của Tiêu Chính Văn doạ cho sợ mất vía!

Sắc mặt cô ta đỏ bừng, hết sức tức giận, hét lớn: “Không! Tôi không thể nào xin lỗi tên vô dụng này được!”

“Thế à?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi, anh bước tới, xắn tay áo.

Nhìn thấy cảnh này, Hà Thục Tuệ sợ đến mức hai chân mềm nhũn ra, cô ta lùi lại, tiếp tục hét: “Anh… anh định làm gì?”

Tiêu Chính Văn khịt mũi lạnh lùng, nói: “Xin lỗi vì lời nói và hành động vừa rồi của cô!”

Nghe vậy, Hà Thục Tuệ gần như phát điên, gào to: “Tiêu Chính Văn! Anh điên rồi à? Tôi là giám đốc phòng kinh doanh mà anh bắt tôi đi xin lỗi một nhân viên cấp thấp? Anh định gây khó dễ cho tôi tới cùng đấy à?”

“Tôi cố ý làm thế đấy thì sao? Trong mắt tôi chỉ có hai chữ ‘đạo lý’ mà thôi! Xin lỗi ngay!”

Tiêu Chính Văn lạnh giọng nói, anh đã ép Hà Thục Tuệ đến mức không còn đường đi nữa, vẻ mặt lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ ngút trời!

Hà Thục Tuệ bị kẹt trong một góc, không tiến cũng không lui được, trong lòng hoảng sợ vô cùng!

Nghĩ một hồi, cô ta chỉ đành cam chịu, cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Sở Sở đang đứng ở bên kia, lạnh lùng nói: “Tôi xin lỗi”.

Ngay khi lời này vang lên, toàn bộ nhân viên khu văn phòng đều kinh ngạc!

Hà Thục Tuệ thực sự xin lỗi Trương Sở Sở?

Tuy rằng thái độ của cô ta không tốt lắm, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hà Thục Tuệ cúi đầu trước người khác!

Tuy trong lòng Trương Sở Sở vừa cảm thấy hoảng sợ vừa rất cảm động, nhưng anh ta lại càng lo lắng hơn!

Anh Tiêu vì mình mà sẵn sàng đắc tội Hà Thục Tuệ.

Hai mắt Trương Sở Sở ửng đỏ, lập tức bước lên phía trước, kéo Tiêu Chính Văn, nói: “Anh Tiêu, đủ rồi, anh thả cô ta đi đi…”

Lúc này Tiêu Chính Văn mới thu lại khí thế của mình, sau đó thản nhiên ngồi xuống.

Hà Thục Tuệ giương nanh múa vuốt, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn cùng Trương Sở Sở, giậm mạnh chân, uy hϊếp: “Tiêu Chính Văn, Trương Sở Sở, hai người chờ đấy cho tôi! Tôi nhất định sẽ không tha cho hai người đâu! Chừng nào còn ở trong công ty này, tôi còn có cách đối phó!”

“Xì xào!”

Mọi người hít sâu một hơi, ai nấy đều biết rằng Hà Thục Tuệ đã “ghim” Tiêu Chính Văn và Trương Sở Sở!

Đa số mọi người đều tỏ vẻ thông cảm, trong khi có một số thì hả hê.

“Ha ha, chọc ai thì không chọc, lại đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ giám đốc Hà”.

“Một thằng là vệ sĩ, một thằng là nhân viên quèn, công ty này làm gì còn chỗ đứng cho bọn họ nữa chứ”.

“Nói ít thôi, tôi nghĩ Tiêu Chính Văn làm đúng rồi! Mỗi người chúng ta đều có tôn nghiêm mà! Tôi ủng hộ anh ta!”

Các nhân viên xung quanh đang xì xào bàn tán.

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt liếc nhìn Hà Thục Tuệ, nói: “Lúc nào cũng được!”

Ngay giây tiếp theo, Hà Thục Tuệ quay người, lắc đôi mông đầy đặn của cô ta rời khỏi đây.

Tiêu Chính Văn ngồi xuống với Trương Sở Sở, anh ta vẫn còn đang bàng hoàng, tay chân vẫn đang run rẩy, trên trán túa ra mồ hôi lạnh như mưa.

“Anh Tiêu, hay là chúng ta từ chức đi? Đắc tội Hà Thục Tuệ, chúng ta không có chỗ đứng trong công ty này nữa đâu”.

Trương Sở Sở đã suy nghĩ rất lâu mới nói ra lời này.

Ở đây không có chỗ nào chứa chấp anh ta, thì anh ta tự tìm chỗ khác cho mình.

Đã đắc tội với giám đốc thì đổi công ty luôn vậy.

Tuy nhiên.

Tiêu Chính Văn lại vỗ nhẹ vào vai Trương Sở Sở, nói: “Đừng lo lắng, anh cứ làm việc chăm chỉ đi, không ai có thể sa thải anh. Nếu anh thực sự không muốn làm, tôi sẽ giới thiệu cho anh một công việc khác”.

“Thật sao?”

Gương mặt Trương Sở Sở lộ rõ vẻ vui mừng khôn xiết.

Tiêu Chính Văn nhướng mày gật đầu.

Anh nghĩ Trương Sở Sở là người tốt, nếu tập đoàn Đỗ Thị không cần, tập đoàn Na Nhan của anh có thể tuyển anh ta.

Lúc này, trợ lý tổng giám đốc An An đột nhiên xuất hiện ở phòng marketing, lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ nhân viên trong khu văn phòng!

Đẹp quá!

Trông cô ta trong sáng, ngây thơ thật đấy!

Đây là đối tượng được tất cả nhân viên nam trong công ty ngưỡng mộ và xiêu lòng!

Đồng thời cũng là đối tượng khiến tất cả các nhân viên nữ phải đố kị, ganh ghét!

An An lúc này đỏ mặt, đi tới chỗ Tiêu Chính Văn đang trò chuyện cùng Trương Sở Sở, nói nhỏ: “Tiêu Chính Văn, tổng giám đốc Đỗ mời anh tới văn phòng”.

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhướng mày, sau đó anh bắt gặp ánh mắt An An, cô ta lập tức nhìn sang chỗ khác, hai má nhanh chóng ửng hồng!

“Ừ, tôi sẽ qua ngay”.

Tiêu Chính Văn đáp lời rồi đứng dậy đi theo An An, rời khỏi phòng marketing, đi thẳng đến văn phòng của Đỗ Tình Tuyết.

Ngay sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, hàng loạt cuộc thảo luận sôi nổi như bùng nổ trong khu văn phòng!

“Quái! Tiêu Chính Văn và tổng giám đốc Đỗ có quan hệ gì nhỉ?”

“Tôi chịu đấy! Lẽ nào anh ta là bạn trai của tổng giám đốc Đỗ? Nếu không phải thì tại sao cô ấy lại quan tâm tới anh ta nhiều đến vậy chứ?”

“Đúng, đúng! Lần trước tôi đã nhìn anh ta lên chiếc Porsche của tổng giám đốc Đỗ!”

Một nhóm người nói chuyện, trong mắt tràn đầy tò mò và ghen tị.

Lúc này, Tiêu Chính Văn đã bước vào văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Đỗ Tình Tuyết đang đứng trước cửa sổ lớn kiểu Pháp, nhấm nháp ly cà phê trên tay.

“Tổng giám đốc Đỗ, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”, Tiêu Chính Văn vừa vào văn phòng liền hỏi.

Đỗ Tình Tuyết quay lại, nhìn Tiêu Chính Văn đầy trách móc, hỏi: “Anh vừa đắc tội giám đốc Hà Thục Tuệ sao?”

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn liền biết chắc chắn Hà Thục Tuệ đã đến đây để cáo trạng.

Nhưng Tiêu Chính Văn không hề sợ hãi, anh nhún vai, gật đầu: “Chưa đến mức đắc tội, tôi chỉ dạy cô ta cách tôn trọng mọi người thôi”.

Đỗ Tình Tuyết bất lực nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Tiêu Chính Văn, mặc dù anh là vệ sĩ tôi tuyển dụng, nhưng Hà Thục Tuệ là người của Lý Hán Minh. Anh đắc tội cô ta khiến tôi rất khó đối phó”.

Tiêu Chính Văn cau mày nói: “Cô là tổng giám đốc của công ty này, lẽ nào cô cứ để mặc người phụ nữ như Hà Thục Tuệ kia tác oai tác quái ở công ty?”

Đỗ Tình Tuyết lắc đầu, đặt tách cà phê sang một bên và nói: “Lý Hán Minh được điều sang đây từ tỉnh. Mẹ của Đỗ Hạo Hiên đích thân cử anh ta đi chỉ có một mục đích duy nhất, đó là lên nắm quyền! Tại thời điểm mấu chốt này, đắc tội Lý Hán Minh hay đắc tội Hà Thục Tuệ đối với tôi mà nói đều không phải là chuyện tốt đẹp gì, anh hiểu chứ? ”

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cau mày hỏi: “Từ sau chuyện của Đỗ Hạo Hiên, nhà họ Đỗ cô còn không định thu tay sao?”

Nghe vậy, vẻ mặt Đỗ Tình Tuyết sững sờ, khi quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, cô phát hiện khí thế trên người anh đã chuyển từ giễu cợt thành dữ tợn một cách khác thường!

“Anh… muốn làm gì?”, Đỗ Tình Tuyết hỏi.

Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là trong nháy mắt, đột nhiên cô ta cảm thấy Tiêu Chính Văn thật khó hiểu!

Trong sự cố khách sạn lần trước, một mình anh ấy đối mặt với hàng trăm tên côn đồ Hắc Long Đường mà không hề sợ hãi!

Khi chiến đấu chống lại tội phạm truy nã năm quốc gia và các cao thủ Muay Thái, anh ấy còn tóm gọm được địch chỉ bằng một chiêu!

Với thân thủ như vậy, anh ấy hoàn toàn có thể ngênh ngang, hống hách ở Tu Hà, là khách quý của các hào môn thế gia!

Ngay cả ở tỉnh, anh ấy cũng là một tồn tại đứng hàng đầu…

Nhưng, một người đàn ông như vậy lại sẵn sàng làm vệ sĩ cho mình sao?

Chẳng lẽ anh ấy có bí mật nào không nói ra được?

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Tôi đã không định nhượng bộ Đỗ Hạo Hiên nữa. Nếu như bố cô không biết khó mà lui, có lẽ lần sau tôi sẽ ra tay với tập đoàn Đỗ Thị”.