Chiến Thần Bất Bại

Chương 391: Xin lỗi anh ấy đi

Chương 391: Xin lỗi anh ấy đi

Hà Thục Tuệ khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ đi tới, nhướng mày nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Anh chính là Tiêu Chính Văn à?”

Tiêu Chính Văn cau mày, liếc mắt nhìn người phụ nữ trang điểm lộng lẫy trước mặt.

Trang điểm đậm như vậy mà nhìn mới chỉ chấm được bảy điểm.

Nếu tẩy trang thì không biết còn dọa người ta sợ đến mức nào!

Thân hình cô ta cũng khá thon thả, không biết sao Lý Hàn Minh lại có thể thích người phụ nữ như vậy.

“Tôi đây, có chuyện gì sao?”, Tiêu Chính Văn thờ ơ hỏi lại.

Hà Thục Tuệ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó mắng nhiếc: “Anh chỉ là một tên vệ sĩ nhỏ nhoi, có tư cách gì đối đầu với phó tổng giám đốc Lý chứ? Anh có biết là chỉ cần phó tổng giám đốc Lý nói một câu thôi là có thể sa thải anh không hả? Anh ấy có thể dí chết anh như dí chết một con kiến! Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, lập tức xin lỗi phó tổng giám đốc Lý trước mặt toàn thể mọi người trong công ty! Nếu không, tôi có cách khiến anh chết chắc!”

Nghe thấy những lời này, nhân viên trong phòng marketing nhìn nhau, tránh ra xa, giả bộ như đang làm việc, nhưng thật ra là đang cố hóng hớt xem náo nhiệt.

Một số người thậm chí còn lén lút lấy điện thoại ra quay video, gửi vào nhóm chat của công ty.

Lúc đầu Trương Sở Sở cũng muốn đi ra chỗ khác, nhưng sau khi suy nghĩ, anh ta lại đi đến nói xin lỗi: “Giám đốc Hà, anh Tiêu là người mới, số lần đến công ty làm việc còn ít, giữa anh ấy và phó tổng giám đốc Lý nhất định là có hiểu lầm nào đó, hơn nữa, anh Tiêu là người của tổng giám đốc Đỗ, nếu bảo anh ấy xin lỗi trước mặt mọi người, vậy chẳng phải tát vào mặt tổng giám đốc Đỗ sao? Như vậy… Không hay lắm!”

Anh ta vừa dứt lời.

Hà Thục Tuệ giơ tay lên tát thẳng vào mặt Trương Sở Sở, nhướng mày mắng nhiếc: “Trương Sở Sở, ở đây có việc của anh sao? Anh không soi gương xem bản thân là cái thứ gì à? Có tư cách gì mà sai bảo tôi chứ? Anh chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi trong phòng marketing mà thôi, cẩn thận đấy, không lại tự dẫn lửa thiêu thân!”

Lời cảnh cáo này khiến Trương Sở Sở vô cùng ấm ức, ôm mặt, liếc nhìn Tiêu Chính văn, rồi lặng lẽ lùi ra phía sau.

Anh ta vốn chỉ là một nhân vật nhỏ trong công ty, nếu như vì ra mặt cho người khác mà mất bát cơm thì tổn thất quá lớn.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, liếc nhìn khuôn mặt hối lỗi của Trương Sở Sở, rồi liếc xéo Hà Thục Tuệ bằng ánh mắt lạnh tanh.

Sau đó, Tiêu Chính Văn đứng dậy, thu lại vẻ cợt nhả, mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, chỉ vào Trương Sở Sở, lạnh lùng nói với Hà Thục Tuệ: “Tôi muốn cô xin lỗi Trương Sở Sở!”

Soạt!

Một câu nói khiến toàn bộ nhân viên chấn động, mọi người đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh.

Trời ơi!

Bọn họ vừa nghe thấy gì vậy?

Tiêu Chính Văn lại dám yêu cầu Hà Thục Tuệ xin lỗi Trương Sở Sở?

Điên rồi sao?

Tiêu Chính Văn không biết Hà Thục Tuệ là ai à?

Đó là người tình của phó tổng giám đốc Lý đấy!

Là người vừa vào công ty, đã đảm nhiệm vị trí giám đốc phòng kinh doanh!

Trương Sở Sở cũng sững sờ, vội vàng chạy lại, kéo Tiêu Chính Văn, nói: “Anh Tiêu, anh Tiêu, đừng làm vậy… Tôi không sao. Chúng ta đừng đắc tội với người ta, đắc tội không nổi đâu…”

Nhưng.

Tiêu Chính Văn lại bình thản vỗ nhẹ lên vai Trương Sở Sở, hỏi: “Trương Sở Sở, tôi hỏi anh, làm người quan trọng nhất là điều gì?”

Trương Sở Sở sững sờ, mãi một lúc sau vẫn không trả lời.

“Tôn nghiêm!”, Tiêu Chính Văn nói, khí thế bùng phát.

“Trương Sở Sở, mặc dù anh chỉ là một nhân viên nhỏ trong tập đoàn Đỗ Thị, nhưng anh cũng có tôn nghiêm! Anh cam tâm bị một người phụ nữ xấu xí không biết tôn trọng người khác như vậy ức hϊếp sao?”

Câu này của Tiêu Chính Văn đập thẳng vào ngực Trương Sở Sở một nhát búa!

Đúng vậy!

Anh ta là con người, mặc dù địa vị không cao nhưng cũng là con người!

Cũng phải có tôn nghiêm!

Bị người phụ nữ như Hà Thục Tuệ ức hϊếp, sao Trương Sở Sở có thể cam tâm được đây?

Nhưng không cam tâm thì có thể làm gì chứ?

Anh ta chỉ là một nhân viên nhỏ bé thôi, vẫn phải dựa vào công việc này để kiếm sống.

“Anh Tiêu, thôi bỏ đi, chúng ta chỉ là nhân viên quèn, đắc tội không nổi đâu”, Trương Sở Sở đấu tranh tư tưởng hồi lâu sau mới lên tiếng.

Vừa dứt lời, Hà Thục Tuệ liền cười nhạo, nói: “Ha ha, Tiêu Chính Văn, anh nghe rõ chưa? Ngay cả Trương Sở Sở còn hiểu đạo lý này, sao anh lại không hiểu thế? Tôi là giám đốc phòng kinh doanh, còn anh chỉ là một tên vệ sĩ quèn mà cũng dám đắc tội với tôi, còn bảo tôi xin lỗi một tên nhân viên quèn sao? Anh đang nằm mơ à?”

“Cho dù tôi xin lỗi thì anh ta cũng dám nhận sao? Nếu anh ta dám nhận thì ngày mai anh ta sẽ phải cút ra khỏi công ty, anh có tin không?”

Đối mặt với giọng điệu chua ngoa kiêu ngạo của Hà Thục Tuệ, lông mày Tiêu Chính Văn nhíu nhặt.

Anh vỗ vai Trương Sở Sở, đương nhiên hiểu trong lòng đối phương đang nghĩ gì.

“Anh gọi tôi một tiếng anh Tiêu, thì không có lý gì tôi để người khác ức hϊếp anh”.

Tiêu Chính Văn cười nhạt, sau đó quay người.

“Bốp!”

Đột nhiên, Tiêu Chính Văn giơ tay tát vào mặt Hà thục Tuệ một bạt tai!

“…”

Cả văn phòng chết lặng, không gian lặng ngắt như tờ!

Mọi người trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc!

Tiêu Chính Văn dám đánh Hà Thục Tuệ?

Trời ơi!

Chuyện gì vậy?

Hà Thục Tuệ cũng chết lặng, lúc cô ta phản ứng lại thì bên má đã sưng tấy và đỏ ửng lên!

Cô ta ôm chặt má mình, ánh mắt kinh hãi chỉ vào Tiêu Chính Văn, điên cuồng gào mồm lên: “Anh… Anh dám đánh tôi?”

“Có gì mà không dám chứ?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Cái tát đầu tiên này là vì cô sỉ nhục Trương Sở Sở!”

“Bất kỳ nhân viên nào, kể cả là nhân viên dọn dẹp vệ sinh cũng có tôn nghiêm! Cô là giám đốc thì càng nên hiểu điều đó! Mặc dù địa vị của bọn họ thấp nhưng bọn họ cũng là một phần của công ty này! Cô kiêu căng coi thường người khác như vậy thật đáng đánh!”

Nghe vậy, những nhân viên trong văn phòng cũng tán thành!

Đúng vậy!

Mặc dù địa vị của bọn họ thấp nhưng cũng là một phần của tập đoàn Đỗ Thị!

Dựa vào đâu mà bọn họ phải chịu sự sỉ nhục và khinh thường của người khác chứ?

Trong phút chốc, rất nhiều nhân viên thường ngày bị Hà Thục Tuệ gây khó dễ nhìn chằm chằm Hà Thục Tuệ bằng ánh mắt nảy lửa, ước gì bọn họ là Tiêu Chính Văn để chính tay tát cô ta!

Trương Sở Sở càng cảm động hơn, nước mắt lưng tròng!

Không ngờ, anh Tiêu lại thực sự giúp mình!

Hà Thục Tuệ nổi giận, vừa định mở miệng thì Tiêu Chính Văn lại tát thêm cái nữa!

“Bốp!”

Mọi người lại kinh ngạc!

Lúc này, cả hai bên má của Hà Thục Tuệ đều sưng vù lên.

Cô ta bật khóc, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, điên cuồng hét lớn: “Anh… Anh anh anh, anh chết chắc rồi!”

Nhưng!

Tiêu Chính Văn chỉ thờ ơ đáp: “Cái tát thứ hai này là đánh thay cho tổng giám đốc đỗ. Một tập đoàn lớn như tập đoàn Đỗ Thị mà lại có một nhân viên vô đạo đức như cô, nếu truyền tin ra ngoài thì thật mất mặt!”

Hà Thục Tuệ hoàn toàn tức giận, giậm chân chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn, mắng chửi: “Anh… Anh chờ đấy! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh! Anh sẽ phải trả giá vì hành động này!”

Nói xong, Hà thục Tuệ quay người rời đi.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng nói: “Giám đốc Hà, đừng đi vội vậy chứ, có phải cô quên gì đó rồi không?”

Câu nói này khiến Hà Thục Tuệ sững sờ, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt cay đắng, nói: “Anh muốn làm gì?”

“Xin lỗi Trương Sở Sở đi!”

Tiêu Chính Văn bình thản nói, ánh mắt toát lên sự lạnh lẽo, khí thế vô cùng đáng sợ, dường như có thể khiến trời đất rung chuyển!