Chương 214: Tôi đang gấp, một đòn thôi!
“Vâng! Thiếu gia!”
Sát Lang đứng sau Đỗ Hạo Hiên, lúc này mới bước ra, sát khí cuồng bạo đột ngột bùng phát, khiến cho Đỗ Tình Tuyết và nữ trợ lý đều kinh ngạc sợ hãi!
Sát Lang!
Là người mà Đỗ Hạo Hiên tìm được ở nước ngoài!
Thực lực vô cùng đáng sợ!
Theo thông tin được biết, đây là một nhóm lính đánh thuê nước ngoài!
Đạt đến sức mạnh của một binh vương cấp ba sao!
Ngay cả Đỗ Tình Tuyết, một võ sư đai đen môn Taekwondo cũng không thể đỡ được một đòn của Sát Lang!
Bởi vì Taekwondo mà Đỗ Tình Tuyết học chỉ là để tự vệ!
Còn thủ đoạn của Sát Lang đều là dùng để gϊếŧ người!
Cay nghiệt!
Quyết đoán!
Lúc này, Đỗ Hạo Hiên bảo Sát Lang ra thử tài của Tiêu Chính Văn, hoàn toàn là muốn phá vỡ kế hoạch của Đỗ Tình Tuyết!
Đỗ Tình Tuyết tức giận chỉ vào Đỗ Hạo Hiên, hét lớn: “Đỗ Hạo Hiên! Anh đủ rồi đấy! Anh ta là vệ sĩ do em thuê, em nói đủ tư cách là đủ tư cách!”
Đỗ Hạo Hiên bật cười thành tiếng, giả vờ quan tâm nói: “Em gái à, em là cô hai của tập đoàn Đỗ Thị chúng ta, là con gái cưng của bố, nếu như em xảy ra chuyện gì sẽ là tổn thất rất lớn với nhà họ Đỗ và tập đoàn Đỗ Thị! Em mới từ nước ngoài về, vẫn chưa hiểu rõ môi trường trong nước, nhất định phải cần một vệ sĩ có thực lực đáng tin ở bên cạnh mới được, có một số người, chỉ biết khua chân múa tay, đến đây để lừa đảo thôi, để người của anh trai giúp em thử một chút xem anh ta có tài cán gì không, chỉ cần anh ta chịu được ba đòn của Sát Lang, vậy thì anh sẽ công nhận thực lực của anh ta, giữ anh ta ở lại”.
Ba hiệp?
Đỗ Tình Tuyết lo lắng, hét lớn: “Đỗ Hạo Hiên! Anh điên rồi! Sát Lang là người như thế nào? Ai có thể đánh được ba hiệp với anh ta chứ? Em không đồng ý!”
Tuy nhiên, Đỗ Hạo Hiên không buồn để ý đến Đỗ Tình Tuyết, lập tức hạ lệnh cho Sát Lang: “Sát Lang! Thử anh ta cho tôi! Nếu như là trà trộn cho đủ số lượng, thẳng tay đánh bay anh ta ra ngoài!”
“Vâng! Thiếu gia!”
Sắc mặt Sát Lang vô cùng hung dữ, hắn vặn cổ, phát ra tiếng kêu rắc rắc!
Lúc đó, sát khí trên người hắn bao trùm cả căn phòng!
Đỗ Tình Tuyết lo lắng, nhìn Sát Lang đang bước từng bước về phía Tiêu Chính Văn, cuối cùng bất lực hét lớn: “Dừng tay! Em đồng ý với anh là được chứ gì, đừng làm liên lụy tới người vô tội!”
Nghe thấy câu này, Đỗ Hạo Hiên nhếch miệng cười một cách hung tợn, nói: “Em gái yêu của anh, như vậy từ đầu đi thì có phải xong chuyện rồi không. Em yên tâm, anh trai thật lòng muốn tốt cho em, có Sát Lang ở bên cạnh làm vệ sĩ thì anh mới yên tâm được, bố cũng mới yên tâm hơn”.
Đỗ Tình Tuyết cay đắng siết chặt nắm đấm, sau đó nhìn Tiêu Chính Văn xin lỗi: “Xin lỗi, anh Tiêu, tôi không thể tuyển anh được, tôi sẽ trả cho anh tiền lương ba tháng, coi như là tiền đền bù, dắt anh ấy đến phòng tài vụ để lĩnh ba tháng lương”.
Đỗ Hạo Hiên nghe xong câu này, vẻ mặt kiêu ngạo, lại ngồi xuống ghế sofa, nói với Tiêu Chính Văn: “Thằng nhãi, anh may mắn thật đấy, tự nhiên được ba tháng lương, nhận rồi thì mau cút đi!”
Nữ trợ lý đó đẩy gọng kính, bất lực nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, mời đi theo tôi”.
Tuy nhiên!
Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn bình thản nói một câu: “Chỉ cần tôi đánh bại anh ta, tôi có thể nhận công việc này đúng không?”
Toàn bộ văn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn!
Đỗ Tình Tuyết nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt nghi ngờ, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, chẳng lẽ anh ta thật sự có thể đánh bại Sát Lang sao?
Ở phía bên này, sắc mặt Đỗ Hạo Hiên lập tức trùng xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, nói: “Thằng nhãi! Anh biết anh vừa nói gì không? Anh đang tự tìm đường chết đấy à?”
Trong mắt Sát Lang cũng lóe lên một tia lạnh lẽo, sống chết nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn!
Từ trước đến giờ chưa có ai dám nói sẽ đánh bại hắn ở trước mặt hắn cả!
Hắn là Võ sĩ quyền anh đai đen trăm trận trăm thắng của thế giới ngầm!
Lúc này, Tiêu Chính Văn không buồn nhìn Đỗ Hạo Hiên mà lại hỏi Đỗ Tình Tuyết: “Tiểu thư Đỗ, có phải chỉ cần tôi đánh bại anh ta là có thể nhận công việc này không?”
Đỗ Tình Tuyết hoàn hồn lại, có hơi nghi ngờ gật đầu: “Đúng… đúng vậy”.
Nghe thấy vậy!
Tiêu Chính Văn gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sát Lang, nói: “Tôi đang gấp, phải quay về chăm sóc cho con gái, một đòn đi”.
“…”
Hít hà!
Đám người đó hít sâu, hoàn toàn bị câu nói của Tiêu Chính Văn làm cho kinh ngạc!
Anh ta nói cái gì cơ?
Anh ta đang gấp, phải quay về chăm sóc con gái, một đòn thôi?
Ngông cuồng!
Quá ngạo mạn rồi!
Sắc mặt Đỗ Hạo Hiên khó coi vô cùng, lạnh lùng nói: “Sát Lang! Đánh què tay chân anh ta cho tôi!”
“Vâng!”
Sát Lang phẫn nộ gầm lên, hắn đã không nhịn được nữa rồi, bước từng bước nặng trịch về phía Tiêu Chính Văn, lắc hai bả vai, sắc mặt hung tợn, cười nói: “Thằng nhãi! Mày sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng của mày!”
Tiêu Chính Văn vẫn rất bình tĩnh.
Đột nhiên!
Sát Lang lao tới, mạnh mẽ như hổ xuống núi, giáng một cú đấm vào đầu của Tiêu Chính Văn!
Cú đấm này dùng lực rất mạnh!
Ngay cả Đỗ Tình Tuyết cũng có thể cảm nhận được sát khí tỏa ra từ cú đấm đó!
Không ai có thể cản được!
Đây là phán đoán của Đỗ Tình Tuyết!
Tiêu Chính Văn chết chắc rồi!
Đỗ Hạo Hiên thờ ơ, như thể anh ta đã nhìn thấy cảnh Sát Lang đấm vỡ đầu Tiêu Chính Văn vậy!
Tuy nhiên!
Tiêu Chính Văn vẫn đứng im bất động!
Còn cú đấm này của Sát Lang đột nhiên dừng lại trong không trung!
Một cảnh tượng khiến mọi người bàng hoàng đã xảy ra!
Tiêu Chính Văn giơ tay lên, đỡ cú đấm đầy sát khí này của Sát Lang!
Anh ta lại có thể đỡ được sao?
Vẻ mặt Đỗ Tình Tuyết đầy căng thẳng và phấn khích!
Đỗ Hạo Hiên thì cau mày!
Sát Lang cũng ngây người ra, trong mắt lộ ra vẻ không thể nào tin được!
Sao có thể như thế được!
Cú đấm của mình bị chặn lại rồi sao?
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn bình thản nói: “Lực rất tốt, nhưng tốc độ quá chậm rồi!”
“Mày! Muốn chết hả?”
Sát Lang nổi giận, giơ chân lên, đạp mạnh về phía cổ Tiêu Chính Văn!
Cú đá này đủ để đá bay đầu một con trâu!
Tuy nhiên!
Bụp!
Âm thanh vang dội, một bóng người đột nhiên bay ra, đập vỡ bàn trà trước mặt Đỗ Hạo Hiên, sau đó ngã xuống đất, phun ra mấy ngụm máu!
Cả văn phòng đều chìm vào trầm lặng!
Bởi vì người vẫn đang đứng là Tiêu Chính Văn!
Còn người ngã bay ra lại là Sát Lang!
Tất cả mọi người đều không thể tin được cảnh trước mắt!
Sát Lang bị đánh bại rồi?
Một trận đấu rất đơn giản!
Chỉ một đòn!
Đúng thật là chỉ một đòn!
Đỗ Tình Tuyết nhìn thấy cảnh này, biểu cảm chuyển từ chấn động sang kích động, sau đó vẫy tay hét lớn: “Ngầu! Ngầu quá!”
Ở bên này, Đỗ Hạo Hiên sa sẩm mặt mày, nhìn Sát Lang đang nằm trên đất, đột nhiên hắn đứng dậy, phẫn nộ hét lớn: “Vô dụng! Không phải anh nói mình rất mạnh sao? Không phải là thực lực binh vương cấp ba sao sao? Vì sao đến một thằng nhãi cũng không giải quyết được! Vô dụng! Vô dụng!”
Sát Lang ôm ngực, hắn cảm thấy mình đã bị gãy mất mấy chiếc xương!
Người đàn ông vừa rồi ra đòn quá nhanh, hắn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị đá bay ra ngoài rồi!
Thực lực siêu mạnh!
Thực lực như vậy chỉ có binh vương cấp bốn sao mới có…
Hơn nữa, rất có thể là thực lực của binh vương siêu việt!
Tu Hà nhỏ bé này sao lại có sự tồn tại của cấp thực lực này cơ chứ?
Sát Lang lật người, quỳ trên mặt đất, nói với Đỗ Hạo Hiên: “Xin lỗi, thiếu gia, tôi thua rồi”.
“Vô dụng!”
Đỗ Hạo Hiên tức giận, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn và Đỗ Tình Tuyết đang đứng trên võ đài, chỉnh lại bộ vest của mình, bình tĩnh lại, sau đó nói: “Được lắm! Đỗ Tình Tuyết, em được lắm!”
Nói xong, Đỗ Hạo Hiên xoay người rời đi.
Sát Lang bò dậy, lau vết máu trên khóe miệng, cay đắng liếc nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó cũng nhanh chóng rời đi!
Tiêu Chính Văn dửng dưng phủi bụi trên chân, nhìn Đỗ Tình Tuyết chạy từ trên võ đài xuống, nói: “Tiểu thư Đỗ, vậy tôi về trước đây”.
Lúc này Đỗ Tình Tuyết đang vô cùng kích động, ánh mắt sùng bái nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Mấy chiêu này của anh học ở đâu thế, dạy cho tôi với”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười: “Con gái không thích hợp học những thứ này đâu”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người rời khỏi văn phòng, anh phải về chăm sóc Na Na.
Đỗ Tình Tuyết đuổi theo phía sau, hét lớn: “Tiêu Chính Văn, ngày mai tới làm!”
Tiêu Chính Văn vẫy tay rồi bước ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Đỗ Thị, vừa ra khỏi nhà liền nhận được điện thoại của Khương Vy Nhan.
“Sao thế, Vy Nhan? Xảy ra chuyện gì rồi à?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Ở bên kia điện thoại, Khương Vy Nhan bật khóc, nói bằng giọng đầy lo lắng: “Tiêu Chính Văn, chúng ta đặt một lô vật liệu, nhưng không thông qua được đợt kiểm tra chất lượng, người của Cục giám sát chất lượng không chấp nhận lô hàng này một cách vô lý, làm sao bây giờ? Lô vật liệu này đang cần dùng gấp, nếu như chậm trễ thời gian thi công thì sẽ phải đền bù một số tiền lớn…”