Chiến Thần Bất Bại

Chương 114: Bồi thường ba tỷ

Chương 114: Bồi thường ba tỷ

Dư Cầm chạy lại, thở hổn hển, mặt hoảng sợ hét lên: “Giám đốc Tưởng, trong thẻ của anh ta, thật sự có một tỷ…”

Lúc Dư Cầm nhìn thấy số dư trong thẻ, cả người đều sững sờ.

Một người trông rất bình thường thế mà có thể tùy ý lấy ra một tỷ!

Quá kinh khủng!

Vì vậy, khi Dư Cầm nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt cô ta ngập tràn vẻ kinh hãi và hoảng sợ.

Một vị khách giàu có như vậy, nếu phàn nàn về thái độ lúc nãy của cô ta thì sao?

Lúc này, trong sảnh lớn của văn phòng kinh doanh im lặng tới mức ngay cả cái kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ, bầu không khí yên ắng lạ thường!

Mọi người hít một hơi thật sâu, cảm thấy không thể tin nổi điều này!

“Mẹ nó! Không phải chứ, thật sự có một tỷ sao?”

“Trời ơi! Biệt thự Đế Vương này bán được thật sao? Một tỷ đấy!”

“Rốt cuộc người đàn ông này là ai? Lúc nãy nghe giám đốc Tưởng nói, đây là tàn dư của nhà họ Tiêu năm năm trước, con chó hoang này dạo gần đây ở rể nhà họ Khương… nghe đồn chẳng phải là một tên vô dụng sao? Sao có thể có một tỷ chứ?”

Chẳng mấy chốc, thân phận của Tiêu Chính Văn đã được lan truyền một cách trắng trợn trong sảnh lớn, mọi người đều nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ tò mò, nghi ngờ, ánh mắt vô cùng phức tạp!

Lúc này, Tưởng Hoành càng thêm kinh ngạc, liếc nhìn Dư Cầm bên cạnh, cầm lấy thẻ ngân hàng trong tay cô ta, cau mày hỏi: “Cô nói cái gì? Trong thẻ này có một tỷ sao?”

Dư Cầm gật đầu, dứt khoát nói: “Đúng vậy, thưa giám đốc Tưởng…”

Tưởng Hoành sững sờ, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, nhìn tấm thẻ ngân hàng, lại nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó…

Đột nhiên hắn cười toe toét, vội vàng đưa tay ra làm động tác mời, thái độ vô cùng cung kính, cười nói: “Ôi, người một nhà lại không biết người một nhà, không ngờ thiếu gia Tiêu vẫn phong độ như ngày nào, lại có thể bỏ ra một tỷ để mua biệt thự Đế Vương của chúng tôi, nào nào nào, mời thiếu gia Tiêu đến phòng VIP, chúng ta từ từ nói chuyện! Dư Cầm, cô còn ngây ra đấy làm gì, còn không mau đi dọn dẹp phòng VIP, pha trà, mang đồ ăn nhẹ lên!”

Dư Cầm sững sờ, vội vàng quay người chạy tới phòng VIP.

Lúc này, Tiêu Chính Văn lại thờ ơ xua tay nói: “Không cần phiền phức như vậy, nói chuyện ở đây là được rồi, giám đốc Tưởng”.

Tưởng Hoành nghe vậy, gật đầu nói: “Được, nếu thiếu gia Tiêu đã nói vậy thì chúng ta ở đây nói chuyện, anh thật sự muốn mua sao?”

Tưởng Hoành có đầu óc rất linh hoạt, một giây trước còn nhục mạ Tiêu Chính Văn, vậy mà giây sau đã ra vẻ thân thiết. Người như vậy mặc dù xảo trá, nhưng quả thực là làm ăn rất giỏi.

Tuy nhiên, hắn không đoán ra được mục đích hôm nay Tiêu Chính Văn đến đây là gì.

Tiêu Chính Văn gật đầu, hỏi lại: “Con chó hoang như tôi có thể mua không?”

Câu nói này vô hình tát ngược lại những lời chế giễu của Tưởng Hoành lúc nãy, khiến hắn vô cùng mất mặt.

Tưởng Hoành nở nụ cười gượng gạo, rồi giải thích: “Thiếu gia Tiêu, anh nói đùa rồi, anh là khách quý Thương Hải Số Một của chúng tôi”.

Dứt lời, Tưởng Hoành cố ý quay đầu lại nhìn đám nhân viên rồi mắng: “Các người mù hết rồi à? Không biết tiếp đãi người đàn ông ngàn vàng như thiếu gia Tiêu à? Còn cần tôi đích thân ra đón tiếp!”

Chiêu này của Tưởng Hoành không tệ, có thể hóa giải được sự bối rối của bản thân, sau đó nhìn Tiêu Chính Văn hỏi: “Thiếu gia Tiêu, bây giờ anh muốn ký hợp đồng luôn hay muốn tôi dẫn anh đi xem bên trong ngôi biệt thự?”

Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Bây giờ ký luôn”.

Tưởng Hoành tràn đầy hưng phấn, mặc dù không đoán ra được con chó hoang Tiêu Chính Văn này lấy đâu ra số tiền một tỷ, nhưng dù sao cũng đủ để mua được ngôi biệt thự Đế Vương!

Nhà họ Tưởng cũng có thể kiếm được tám trăm triệu rồi!

Tám trăm triệu này!

Là số tiền rất nhiều thế gia hạng hai cố gắng cả đời cũng không đạt được!

Vì vậy, Tưởng Hoành vô cùng kích động, thậm chí còn đích thân lấy hợp đồng đưa cho Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn không thèm xem mà ký tên luôn.

“Chúc mừng thiếu gia Tiêu, bắt đầu từ hôm nay, ngôi biệt thự Đế Vương này sẽ là của anh. Đây là chìa khóa, gửi anh”, Tưởng Hoành mỉm cười vui vẻ, cung kính đưa hộp chìa khóa khảm kim cương cho Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn nhận lấy, sau đó nói: “Giám đốc Tưởng, bây giờ chúng ta hãy nói về việc công ty của anh đang cố ý nâng cao giá lên gấp mười lần so với giá thị trường, làm đảo lộn thị trường, chèn ép tiền mồ hôi nước mắt của người dân đi”.

Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của Tưởng Hoành đột nhiên cứng đờ!

Hắn nhíu mày, ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn, cười nói: “Thiếu gia Tiêu, anh đang đùa tôi sao? Nhất định là anh đang trêu tôi, ha ha ha…”

Tưởng Hoành bật cười, cố gắng giảm bớt sự ngượng ngùng, nhưng những người xung quanh lại vô cùng hững hờ, hoặc có thể bọn họ vẫn còn đang bàng hoàng khi thấy Tiêu Chính Văn mua biệt thự Đế Vương.

Đến lúc này, đám người kia mới có phản ứng!

“Mẹ nó! Mua thật rồi sao?”

“Một tỷ! Trời ơi, đây chắc chắn sẽ là tin nóng hổi một tháng tới ở Tu Hà!”

“Đợi đã, anh ta vừa nói gì? Đang chất vấn nhà họ Tưởng làm lũng đoạn thị trường biệt thự sao?”

Trong chốc lát, đám người đó lại nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn và Tưởng Hoành.

Việc nhà họ Tưởng bán ngôi biệt thự Đế Vương với giá cao gấp chục lần thị trường không phải tin gì mới, đó cũng là lý do vì sao ba năm qua không có ai mua, đây thực chất là một chiêu bài thâm độc của nhà họ Tưởng nhằm tăng giá ác ý, khiến người ta nản lòng, đạt được mục đích làm xáo trộn thị trường.

Đồng thời, một số doanh nghiệp sản xuất đồ dùng sinh hoạt nhà họ Tưởng cũng có giá trị trường cao, nhưng vì là doanh nghiệp địa phương, sau lưng có người chống đỡ nên người dân chỉ có thể oán trách chứ không thể khiếu nại.

Nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn lại chất vấn thẳng mặt Tưởng Hoành, điều này thật có dũng khí!

“Giám đốc Tưởng, anh thấy tôi giống đang đùa sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi ngược lại.

Sắc mặt Tưởng Hoành lập tức tối sầm lại, trong lòng hắn vô cùng tức giận, nhưng giọng điệu lại trở nên lãnh đạm nói: “Tiêu Chính Văn, đừng tưởng anh mua biệt thự Đế Vương rồi thì có thể chất vấn tôi! Ngôi biệt thự này có ghi giá rõ ràng, chúng tôi cũng không ép anh mua, tất cả đều do anh tự nguyện! Dù có cao hơn giá trị trường gấp mười lần, gấp trăm lần thì sao? Chẳng phải anh vẫn vui vẻ mua nó rồi sao?”

Trong lòng Tưởng Hoành không vui vẻ gì, rõ ràng hắn đã nể mặt con chó hoang này lắm rồi, vậy mà Tiêu Chính Văn còn dám làm quá lên.

Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Bây giờ, tôi chỉ có hai yêu cầu. Thứ nhất, dựa theo luật pháp, nếu tăng giá ác ý, thì phải đền bù gấp ba lần, bây giờ anh phải trả cho tôi ba tỷ! Thứ hai, từ hôm nay, trong vòng một tháng, tất cả đồ sinh hoạt do doanh nghiệp dưới trướng sản nghiệp nhà họ Tưởng sản xuất, giá cả toàn bộ phải giảm xuống một nửa so với giá thị trường, để đền bù tổn thất trước đó của người dân!”

Câu này vừa dứt, toàn bộ văn phòng kinh doanh liền trở nên yên tĩnh!

Mọi người sững sờ nhìn Tiêu Chính Văn.

Tên này mạnh miệng thật đấy!

Anh ta nói gì?

Muốn nhà họ Tưởng đền bù ba tỷ, lại còn yêu cầu điều chỉnh giá tất cả sản phẩm đồ dùng hằng ngày xuống một nửa giá trị trường?

Đây gần như là chuyện ngàn lẻ một đêm!

Tưởng Hoành cười lớn nói: “Tiêu Chính Văn à, não anh bị lừa đá mất rồi à? Muốn nhà họ Tưởng tôi đền ba tỷ ư? Đúng là nằm mơ! Tôi nói cho anh biết, chúng tôi bán giá cao gấp mười lần so với giá thị trường đấy thì sao? Bây giờ hợp đồng anh đã ký rồi, tiền cũng đã thanh toán rồi, anh còn có thể hối hận sao? Hơn nữa, nhà họ Tưởng chúng tôi có quan hệ với cục trưởng Tào của cục quản lý giá cả trị trường và trưởng phòng Hàn của đơn vị quản lý giám sát! Anh nghĩ một tên vô dụng như anh có tư cách để đòi nhà họ Tưởng chúng tôi bồi thường sao?”