Thiên kim danh môn Kinh thành đều biết, thân thể Cố Ngũ gia không tốt, ru rú trong nhà, cao lãnh thần bí, không gần nữ sắc.
Lần trước còn truyền ra lời đồn Cố Ngũ gia bệnh nguy kịch, sống không được bao lâu.
Nhưng hôm nay, bọn họ nhìn thấy Cố Quân Trục, phiêu phiêu như tiên, sáng trong như nguyệt, nào có nửa phần bộ dáng sắp xuống mồ?
Trong những người cùng lứa tuổi bọn họ thích gả, điều kiện Cố Quân Trục là tốt nhất.
Quý nữ danh môn Kinh thành nào không muốn gả cho Cố Quân Trục?
Nhưng hiện tại, Cố Ngũ gia trong truyền thuyết cao lãnh thần bí, không gần nữ sắc, lại ở trước mặt bọn họ mắt đi mày lại với một cô gái bọn họ không biết, cái này làm cho bọn họ như thế nào chịu được?
Cố Quân Trục cùng Diệp Tinh Bắc liên hôn, chỉ có rất ít người biết.
Ngày Cố Quân Trục cùng Diệp Tinh Bắc "động phòng", Cố lão gia tử chỉ bày hai bàn, mời một ít người thân thiết với ông.
Những người đó ngoài bạn bè cực thân của Cố lão gia tử, chính là thủ hạ tâm phúc của Cố lão gia tử, được Cố lão gia tử ám chỉ, sau khi ăn tiệc mừng, nói năng thận trọng, im bặt không nhắc tới chuyện Cố Quân Trục và Diệp Tinh Bắc liên hôn.
Bởi vậy, chuyện Cố Quân Trục cùng Diệp Tinh Bắc kết hôn còn chưa truyền tới Kinh thành.
Hơn nữa, dù chuyện Cố Quân Trục cùng Diệp Tinh Bắc kết hôn truyền tới Kinh thành, chỉ cần hai người họ chưa cử hành hôn lễ, sẽ có rất nhiều cô gái chưa từ bỏ ý định, muốn xông lên thử một lần.
Tạ Mặc Đồng và Ổ Văn Thi đều là đại biểu trong đó.
Tạ Vân Lâm cảm nhận được địch ý của Tạ Mặc Đồng và Ổ Văn Thi đối với Diệp Tinh Bắc, nhíu nhíu mày, không trả lời vấn đề của Tạ lão gia tử, mà vẫy vẫy tay với Diệp Tinh Bắc, "Bắc Bắc, lại đây."
Diệp Tinh Bắc nghe lời đi qua, dừng bên cạnh Tạ Vân Lâm.
Tạ Vân Lâm nhìn Tạ lão gia tử và Tạ lão phu nhân nói: "Ông nội, bà nội, hai người thấy dáng dấp cô ấy giống ai?"
Tạ lão gia tử cùng Tạ lão phu nhân biết cháu ngoại này của mình lão luyện thành thục, sẽ không làm chuyện không có đạo lý.
Hai người không nói chuyện, nghiêm túc cẩn thận đánh giá Diệp Tinh Bắc một lúc lâu.
Tạ lão gia tử bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Tạ lão phu nhân: "Bạn già này, bà xem nha đầu này, lớn lên có giống lúc bà hồi trẻ không?"
Tạ lão phu nhân nhìn chằm chằm Diệp Tinh Bắc, bỗng nhiên kích động hốc mắt phiếm hồng, thanh âm run rẩy: "Con bé tên Bắc Bắc? Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ nó là......"
"Đúng vậy, bà nội, bà đoán đúng rồi!" Tạ Vân Lâm tính tình lạnh lùng, hiếm khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài như vật, trong mắt đen nhánh ngày thường lạnh băng, tràn đầy vui sướиɠ khó có thể ức chế: "Ông nội, bà nội, em ấy chính là Bắc Bắc hai người từng ôm! Là em gái ruột của con và Tiểu Phi, Giang Niệm Bắc!"
"Đây...... Sao có thể? Cái lão già Giang gia kia không phải nói em gái con đã chết?" Tạ lão gia tử cùng Tạ lão phu nhân đều có chút khó có thể tin, tròng mắt nhìn chằm chằm Diệp Tinh Bắc, đôi mắt đều không nháy mắt.
"Đây là sự thật, đã làm xét nghiệm ADN!" Tạ Vân Lâm nói: "Năm đó ông nội bà nội đón con và em trai tới thủ đo, bọn họ không đoạt được từ ông nội bà nội, sợ ông nội bà nội cũng cướp em gái đi, vừa vặn lúc ấy con gái Giang Chính Hành bệnh nặng đã chết, bọn họ liền dời hoa ghép cây, ôm em gái tới cho Giang Chính Hành nuôi, nói dối em gái đã chết!
Súc sinh lòng lang dạ sói Giang Chính Hành kia không muốn nuôi em gái, vứt bỏ em ấy, tuỳ tiện ôm một đứa trẻ bên ngoài về nuôi."
Tạ Vân Lâm nói kỹ càng tỉ mỉ mười mấy năm lang thang nay đây mai đó của Diệp Tinh Bắc một lần, Tạ lão gia tử tức giận sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, mắng to người Giang gia đều là súc sinh.
Tạ lão phu nhân nhìn chằm chằm Diệp Tinh Bắc một lát, đột nhiên ôm Diệp Tinh Bắc vào lòng, nước mặt giàn giụa, "Con là Bắc Bắc? Là con gái Nguyệt Nguyệt? Giang Chính Hành đáng gϊếŧ nghìn đao, ông ta không muốn nuôi, bà ngoại nguyện ý nuôi, ông ta không trả đứa trẻ lại cho ta, vắt bỏ cháu gái ngoại của ta, ông ta cũng thật không phải người!"