“Không được kêu!” Dịch lão gia tử đẩy bà ra, tự đỡ lấy khung cửa, hung tợn trừng bà: “Bà muốn tìm chết có phải không? Bà muốn tìm chết thì tự đi cắt cổ tay, đi nhảy lầu, bà đừng liên lụy Linh Linh cùng cái nhà này!”
Dịch lão phu nhân bị ông rống đến run run: “Có phải ông bị điên rồi? Tôi bảo lão Trương đi báo cảnh sát, là đi con đường pháp luật, sao lại đi tìm chết?”
“Bà mở to mắt ra nhìn đi?” Dịch lão gia tử hận sắt không thành thép nói: “Bà nhìn xem phụ huynh của hai đứa trẻ kia, là người chúng ta có thể chọc được sao?”
Dịch lão gia mắt nhỏ thoáng nhìn tấm card màu đen trên bàn trà, tức khắc run run một cái, vài bước tiến lên, chộp tấm card màu đen trong tay, đưa tới trước mặt Dịch lão phu nhân, rống to: “Nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Chỉ loại thẻ ngân hàng này, không phải người đỉnh cấp hào môn, thì có tiền cũng xin không được! Bà dám báo cảnh sát đi bắt loại người này, có phải bà ngại mình sống quá thoải mái, muốn đi tìm chết!”
Dịch lão phu nhân bị dọa sợ, nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay Dịch lão gia tử, bị dọa sợ đến môi run run: “Thật, thật sự? Có khi nào ông nhận sai không, ở Giang Thành có người có thân phận quý trọng như vậy?”
Dịch lão gia tử không phản ứng bà, ngã ngồi ở trên sô pha, chà xát mặt, “Gọi điện thoại cho ba Linh Linh, bảo nó mau trở về.”
Dịch lão phu nhân lắp bắp hỏi: “Làm, làm gì?”
“Làm gì?” Dịch lão gia tử đột nhiên vỗ thẻ ngân hàng ở trên bàn, bạo nộ rống: “Người ta cố ý để thẻ lại nơi này, tới cửa chúng ta còn mang theo thẻ! Nói là tới cửa, kỳ thật chính là tới nhà người ta nhận lỗi, để người ta hung hăng đánh mặt chúng ta, ba Linh Linh không đi, chẳng lẽ để ông già đây đi? Thể diện ông đây tích cóp cả đời, tất cả đều bị tiểu súc sinh này ném hết!”
Ông càng nói càng giận, bỗng nhiên đứng dậy, vọt tới trước mặt Dịch Hinh Linh, kéo lấy cánh tay Dịch Hinh Linh, vung bàn tay lên, hung hăng đánh vào trên mông Dịch Hinh Linh.
Ông không hề khống chế sức lực, Dịch Hinh Linh bị đánh quỷ khóc sói gào.
Dịch lão phu nhân vội tiến lên ngăn đón, bị ông đẩy ra, chỉ vào mũi bà bạo nộ rống: “Tiểu súc sinh này đều do bà dạy Thanh Như vậy! Bà mà còn tiếp tục như vậy, đừng nói trông cậy vào nó truyền thừa hương khói cho nhà chúng ta, nó có thể hay sống tốt không còn không nhất định, nếu bà không muốn hại chết nó, bà liền cút qua một bên đợi cho tôi!”
Ông trước nay không giận lớn như vậy, Dịch lão phu nhân bị rống động cũng không dám động.
Dịch lão gia tử lòng tràn đầy phẫn nộ cùng sợ hãi, phát tiết hết ở trên bàn tay ông.
Dịch Hinh Linh cảm thấy mông cô bé sắp bị đánh nát, thẳng đến cô bé khóc giọng nói đều khàn, đau ngất xỉu đi, cũng không ai tới cứu cô bé.
Trên đường về nhà, cảm xúc Tiểu Thụ vẫn luôn ở trạng thái phấn khởi.
Cậu ngồi ở giữa Cố Quân Trục cùng Diệp Tinh Bắc, trong chốc lát nhìn Cố Quân Trục, trong chốc lát nhìn Diệp Tinh Bắc, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười xán lạn, cười giống tiểu đồ ngốc.
Diệp Tinh Bắc bị cậu chọc không chịu được, bởi vì cậu bị thương mà hậm hực, nhưng thấy nụ cười xán lạn trên mặt cậu lại trở thành hư không.
Diệp Tinh Bắc buồn cười xoa đầu cậu hỏi: “Tiểu Thụ, trên mặt còn không đau không? Bị người đả thương, sao còn vui vẻ như vậy?”
“Ba mẹ thật là lợi hại!” Cậu bé nhìn Diệp Tinh Bắc mắt lấp lánh, vẻ mặt sùng bái, “Có ba mẹ bên cạnh, Tiểu Thụ rất vui vẻ, cái gì cũng không sợ!”
Cậu bé lại thăm tiểu thân mình, nhìn Lăng Việt ngồi cạnh Cố Quân Trục: “Còn có anh Tiểu Việt muốn đến nhà của chúng ta ở, con cũng rất vui vẻ!”