Hơn nữa, ông tự nhận là không có thả lỏng trong việc giáo dục Dịch Hinh Linh.
Chỉ là đứa bé từ nhỏ không mẹ, trong lòng khổ sở, có chút phản nghịch, ông làm trưởng bối cũng đau lòng, cũng lý giải.
Có câu nói, thói quen thành tự nhiên.
Vừa mới bắt đầu, phụ huynh học sinh tìm tới cửa, bọn họ còn sẽ bất an, sẽ áy náy.
Nhưng thời gian dài, nhìn thấy những phu huynh học sinh cầm bồi thường liền từ bỏ truy cứu trách nhiệm của Dịch Hinh Linh, tâm lý bọn họ liền có biến hóa.
Bọn họ thậm chí là có chút xem thường những phụ huynh đó.
Nếu con nhà bọn họ bị đánh, bọn họ khẳng định sẽ không bởi vì đối phương cho chút tiền liền thôi.
Có thể thấy được những phụ huynh đó đều không phải thiệt tình yêu thương con bọn họ.
Ngoài miệng nói tìm bọn họ kỳ thật cùng lắm là tìm cái danh mục, lấy chút tiền thôi.
Hôm nay, bọn họ cũng xem Cố Quân Trục cùng Diệp Tinh Bắc coi như người đòi tiền.
Ngày thường, như hai đứa bé kia, bọn họ nhiều lắm cho năm ngàn đến một vạn.
Vừa mới nhìn thấy Cố Quân Trục cùng Diệp Tinh Bắc mặc quần áo cao quý, khí chất bất phàm, bọn họ còn cố ý cho nhiều một ít.
Thậm chí còn nói, về sau bọn nhỏ uống thuốc men bọn họ đều chi trả hết.
Đến lúc đó, chỉ cần đối phương thêm chút tay chân trong tiền thuốc men, lại vớt ba năm vạn không thành vấn đề.
Nhìn thấy đối phương đưa ra điều kiện tốt, bọn họ đã chủ động bồi thường nhiều hơn chút nữa.
Bọn họ cho rằng, lần này bọn họ cũng có thể trước, dùng tiền bãi bình.
Nhưng ông không nghĩ tới, lần này bọn họ đá lên ván sắt.
Lúc này đối phương không thiếu tiền.
Người có được thẻ màu đen này, thiếu cái gì cũng sẽ không thiếu tiền.
Chẳng những không thiếu tiền, hơn nữa đối phương nhất định đến từ đỉnh cấp hào môn, không phải loại người bình thường như bọn họ có thể chọc.
Dịch lão gia tử nhìn tấm thẻ màu đen kia, trên trán toát một chút mồ hôi.
Ông định định tâm thần nhìn về phía Cố Quân Trục, trên mặt miễn cưỡng bài trừ nụ cười, “Phụ huynh đồng học, chúng ta đều là vì con! Mẹ của Linh Linh chúng tôi đã chết sớm, đứa nhỏ này từ nhỏ không mẹ, bị chúng ta sủng hư, các người trước bảo đứa bé dừng tay, tôi bảo con bé nhận lỗi cho các người.”
Diệp Tinh Bắc thấy mặt Dịch Hinh Linh toàn là máu, khóc đến hơi thở đều yếu đi, cảm thấy đã đủ, vẫy vẫy tay với Lăng Việt cùng Tiểu Thụ: “Tiểu Thụ, Tiểu Việt, đừng đánh, lại đây.”
Hai đứa nhỏ lập tức nghe lời dừng tay, đứng dậy chạy đến bên người Diệp Tinh Bắc.
Đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh ngẩng mặt nhìn ba mẹ, trong mắt tràn ngập sùng bái.
Ba mẹ cậu thật là lợi hại!
Cậu bị khi dễ, ba mẹ cậu liền giúp cậu khi dễ lại.
Ba mẹ cậu tốt nhất!
Lăng Việt đứng ở bên người Tiểu Thụ nhìn Tiểu Thụ, trong mắt đều là hâm mộ.
Có ba mẹ thật tốt!
Mẹ cậu ở lúc cậu ba tuổi đã qua đời.
Cậu từ nhỏ đi theo bà ngoại lớn lên.
Cậu ở bên ngoài bị người khi dễ, chưa bao giờ dám để cho bà ngoại biết.
Bà ngoại thân thể không tốt, cậu sợ chọc bà ngoại tức giận.
Cậu cũng muốn có ba mẹ như vây, lúc ở bên ngoài bị uất ức, có thể bảo hộ cậu, vì cậu lấy lại công đạo.
Thấy Dịch Hinh Linh bị hai đứa nhỏ buông ra, Dịch lão phu nhân vội vàng tiến lên, nâng Dịch Hinh Linh dậy khỏi mặt đất.
Nhìn thấy khuôn mặt Dịch Hinh Linh bị đánh mặt mũi bầm dập, trong miệng trong mũi bị đánh đến chảy máu, bà đau lòng ngũ quan vặn vẹo, kêu với quản gia: “Lão Trương, mau, mau báo cảnh sát! Để cục cảnh sát tới bắt người! Tên cường đạo này đến nhà của chúng ta đánh người, nhất định phải bắt hết bọn họ!”
Diệp Tinh Bắc cười lạnh, “Con nhà bà đánh con nhà tôi, bồi tiền là được, con nhà tôi đánh con nhà các người, con nhà của chúng tôi chính là cường đạo, tôi cuối cùng biết con nhà các người là được giáo dục như thế nào, thượng bất chính hạ tắc loạn, chờ về sau cháu bà bị đưa vào ngục giam, đầu tiên phải trách chính là trưởng bối là bà đó!”