Yêu Vợ Như Mạng: Ông Xã Thần Bí Hư Hỏng

Chương 163: Hoan nghênh bà xã đại nhân buổi tối về nhà nghiêm túc dạy dỗ anh!

Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên cười.

Cô hiện tại lại hiểu được mạch não của Giang Tư Du.

Thật buồn cười!

Cô lắc lắc đầu, đuổi những thứ lung tung rối loạn ra khỏi não, tiếp tục công tác.

Không lâu sau, nội tuyến lại lần nữa vang lên, Tô Miêu thông báo, Cố Quân Trục tới.

Diệp Tinh Bắc bất đắc dĩ, “Mời anh ta vào đi.”

Một lát sau, Cố Quân Trục đẩy cửa vào.

Diệp Tinh Bắc ngồi thẳng thân mình nhìn anh: “Sao anh lại tới đây?”

Cố Quân Trục lại không xem mình như khách nhân, đi đến bên người Diệp Tinh Bắc, bế Diệp Tinh Bắc lên, tự mình ngồi ở vị trí của Diệp Tinh Bắc, đặt Diệp Tinh Bắc lên trên đùi anh: “Vừa vặn đi ngang qua, trong chốc lát cùng em đón con trai tan học.”

Diệp Tinh Bắc giãy giụa: “Cố Quân Trục! Nơi này là văn phòng, anh đừng hồ nháo!”

“Anh không hồ nháo a,” Cố Ngũ gia vẻ mặt vô tội: “Anh có phẩm chất cao, chỉ ngồi ghế dựa tốt nhất, anh thấy trong văn phòng em, cái ghế dựa của em là tốt nhất.”

Diệp Tinh Bắc: “…… Vậy anh tự mình ngồi, em đi ngồi sô pha!”

“Sao không biết xấu hổ như thế?” Cố Quân Trục cười, “Anh cướp vị trí tốt của em tất nhiên phải bồi thường cho em một ghế càng tốt càng mềm hơn, em cứ việc ngồi, đừng khách khí!”

“……” Diệp Tinh Bắc nghiến răng nghiến lợi đẩy anh: “Em thật là cảm ơn anh! Có điều em một chút cũng không cần anh bồi thường! Anh mau buông em ra!”

“Được rồi!” Cố Quân Trục lại thật sự buông lỏng tay ra.

“……” Diệp Tinh Bắc có điểm ngốc.

Đây là Cố Ngũ gia lần đầu nghe cô nói như vậy, nàng đều có điểm thụ sủng nhược kinh.

Nhưng cô cảm giác thụ sủng nhược kinh vừa mới nảy lên trong lòng, cả người đã bị đè ở trên bàn làm việc, còn bị hôn môi.

Cô bị hôn đến hai chân nhũn ra, thở không nổi, Cố Quân Trục mới buông cô ra, vuốt ve cánh môi đỏ bừng ướŧ áŧ của cô cười nhẹ, “Diệp Tiểu Bắc, kỹ thuật hôn môi của em còn chờ đề cao, về sau anh giúp em luyện luyện, bao em tiến triển cực nhanh! Đây đều là chuyện trong phận sự của anh, không cần khách khí, không cần nói cảm ơn với anh!”

Diệp Tinh Bắc: “…… Anh cút cho em!”

Cô đỏ mặt đánh một cái, bị Cố Quân Trục bắt lấy.

Cố Quân Trục nắm cổ tay cô, đặt tay nhỏ trắng nõn của cô lên bên môi hôn xuống, “Bảo bối, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi đón con trai tan học.”

Diệp Tinh Bắc nhìn thời gian, cả người đều ngốc.

Rốt cuộc người này đã hôn cô bao lâu?

Vừa rồi cô nhớ rõ thời gian còn rất sung túc, lúc này trên đường nếu bị kẹt xe, không khéo sẽ đến trễ.

Cô không thể tính sổ với Cố Quân Trục, hung hăng trừng liếc anh một cái: “Anh tốt nhất cầu nguyện đừng đến trễ, bằng không em không tha cho anh!”

Cố Quân Trục tiến đến bên tai cô hôn một cái, cười tủm tỉm nói: “Hoan nghênh bà xã đại nhân buổi tối về nhà nghiêm túc dạy dỗ anh!”

Diệp Tinh Bắc: “……”

Đợi chút đón con trai về Cố gia, cô nhất định phải hỏi Cố Thanh Nhuận một chút, anh là bác sĩ giỏi như vậy, sao không trị bệnh tâm thần phân liệt của thiếu gia anh chứ?!

Nhìn đến vẻ mặt cô cạn lời sống không còn gì luyến tiếc, Cố Ngũ gia ở công ty lạnh mặt một ngày, một khuôn mặt tuấn nhan tan rã băng tuyết, tâm tình vô cùng sung sướиɠ tốt đẹp.

Quả nhiên, Diệp Tiểu Bắc chính là hạt dẻ cười của anh, nhìn thấy Diệp Tiểu Bắc anh liền vui vẻ, cả ngày bận rộn cùng mệt nhọc, sau khi nhìn thấy cô, trở thành hư không.

Diệp Tinh Bắc nhớ thương con trai, sợ cô đi chậm, con trai ở ngoài cửa lớn chờ, vội vã kéo Cố Quân Trục ra khỏi cửa.

Bọn họ vận khí không tồi, trên đường không có kẹt xe, thuận lợi đi ngoài cửa trường học Tiểu Thụ.

Ô tô dừng lại bên đường, Diệp Tinh Bắc xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn thấy các bạn nhỏ đã xếp hàng từ trong trường đến ngoài trường, vội vàng mở cửa xuống xe.

Cô đứng vững bước chân, nhìn quét khắp nơi, từ rất xa liền nhìn thấy con trai cô nắm tay một đám bé trai cao hơn cậu bé một cái đầu, chạy về phía cô.

Cô vội vàng nghênh đón.

Chờ đến gần một ít, thấy rõ mặt con trai, trái tim cô nhấc lên, sắc mặt tức khắc thay đổi.

Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của con trai, thêm dấu bàn tay, trên nửa mặt phải, còn có vài vết cào rướm máu.