Mấy năm nay, nếu không phải anh cả và anh hai chăm sóc cô, cô và Tiểu Thụ có thể đã sớm chết rồi, làm sao có cuộc sống tốt ngày hôm nay?
Anh cả có lỗi với ai cũng không có lỗi với cô.
Đôi mắt cô sạch sẽ trong suốt, ánh mắt nhìn anh tràn đầy kính yêu và cảm kích.
Câu "Bắc Bắc, kỳ thật, anh là anh họ em", Diệp Tinh Lan làm sao cũng nói không nên lời.
Anh không có mặt mũi nói.
Hơn nữa, năm đó rất nhiều chuyện, còn có rất nhiều bí mật chưa vạch trần, còn có rất nhiều chứng cứ không tìm được.
Hiện tại cũng không phải thời điểm tốt để nhận thân.
Nhưng thật ra Tạ Vân Lâm và Tạ Cẩm Phi, có thể cho Diệp Tinh Bắc và bọn họ nhận nhau.
Tạ gia là vọng tộc thủ đô.
Diệp Tinh Bắc được nhận về Tạ gia, có Tạ gia che chở, về sau con đường sẽ trôi chảy rất nhiều.
Hạ quyết tâm, anh nhẹ nhàng thở phào, nhìn Diệp Tinh Bắc nói: "Bắc Bắc, anh đã tra ra, mọi thứ theo lời em đều là thật sự, Tạ Vân Lâm và Tạ Cẩm Phi xác thật là anh ruột em, em nhận nhau với bọn họ đi."
"Nhận nhau?" Diệp Tinh Bắc có chút chần chờ.
Trước khi xảy ra xung đột với Hạng Băng Tư, Tạ Cẩm Phi, cô rất muốn cùng Tạ Vân Lâm, Tạ Cẩm Phi nhận nhau.
Có hai anh trai ruột thật tốt!
Từ nhỏ đến lớn, cô không biết hâm mộ người khác có gia đình, có cha mẹ, có anh chị em bao nhiêu.
Cô không có cha mẹ, nhưng nếu có thể cùng hai anh ruột nhận nhau, bọn họ thích cô giống như anh trai nhà người khác, cô nhất định rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Nhưng sau khi xảy ra xung đột với Hạng Băng Tư, Tạ Cẩm Phi, cô không muốn nhận hai người anh kia nữa.
Cô đến nay còn nhớ rõ ánh mắt Tạ Cẩm Phi nhìn cô, khinh miệt khinh thường, tựa như nhìn một đống rác rưởi dơ bẩn.
Cô muốn anh.
Nhưng cô muốn, là anh trai như nhà bình thường, tương thân tương ái, nâng đỡ nhau.
Mà không phải anh trai như Tạ Cẩm Phi, khinh thường ghét bỏ cô.
Thấy cô chần chờ không xác định, Diệp Tinh Lan khẽ nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Diệp Tinh Bắc cắn môi, cẩn thận nói: "Anh cả, em cảm thấy bọn họ không thích em, em, em không muốn nhận bọn họ."
Diệp Tinh Lan ngẩn ra trong chớp mắt, rất mau nói: "Bọn họ cho rằng em là con gái Giang Chính Hành, bọn họ mới có thể không thích em, chờ bọn họ biết em là em gái ruột của họ, bọn họ sẽ thích em, em đại khái không nhớ rõ, lúc em mới mấy tháng, bọn họ thường xuyên ôm em, dỗ em chơi, lúc Giang gia lừa bọn họ em đã chết, Tạ Cẩm Phi còn khóc bị bệnh."
Diệp Tinh Bắc sửng sốt, tò mò: "Anh cả, anh làm sao mà biết rõ như vậy?"
Thế nhưng cả chuyện bọn họ khi còn nhỏ đều biết.
Trên mặt Diệp Tinh Lan hiện lên một tia xấu hổ, che dấu nói: "Nếu quyết định để em nhận thân, thì phải tra nhân phẩm của hai anh em bọn họ. Lỡ may bọn họ là tiểu nhân, nhân phẩm không tốt, đức hạnh không hợp, vậy dù em muốn nhận, anh cũng sẽ không để em nhận."
Diệp Tinh Bắc cảm kích nhìn anh nói: "Anh cả, anh thật tốt!"
Tuy rằng anh cả ngày thường nghiêm khắc với cô một ít, nhưng thực tế đối xử với cô rất tốt, chuyện gì đều thay cô sắp xếp tốt, không cần chính cô nhọc lòng.
Nếu không phải anh cả nghiêm khắc với cô như vậy, có lẽ hôm nay giới âm nhạc cũng không có Asterism danh dương thiên hạ.
Cô có thể trẻ tuổi thành danh, đều là công lao của anh cả!
Cố Quân Trục ngồi ở một bên, nhìn anh em hai người anh một lời tôi một câu nói chuyện, khóe môi cong lên độ cung cười như không cười, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tinh Lan, ý vị thâm trường.
Diệp lão đại rất không thành thật, nhìn lạnh lùng ngay thẳng, trên thực tế vừa gian vừa giảo hoạt.
Diệp lão nhị phúc hậu hơn anh ta nhiều!
Nhìn cô vợ ngốc nghếch của anh này, bị Diệp lão đại lừa mơ mơ hồ hồ, Diệp lão đại nói cái gì chính là cái đó.
Diệp lão đại sắp bán cô đến nơi rồi, cô còn vẻ mặt cảm kích nói anh cả anh thật tốt nữa chứ!
Chậc chậc.
Sao lại ngốc như vậy chứ?
May mắn gặp người đàn ông thông minh như anh tiếp nhận cô, bằng không cô tuổi già làm sao bây giờ!
Anh vừa muốn chèn ép Diệp Tinh Lan vài câu, quản gia gõ cửa tiến vào, cung kính bẩm báo nói: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, Tạ đại thiếu cùng Tạ nhị thiếu dẫn theo Hạng Băng Tư tới."