Người nhà họ Mặc sẽ có rất nhiều quy tắc. Đây là lời mà mẹ cô nhiều lần nhắc nhở cô.
Cái này cũng không phải là nói nhà họ Mặc là gia đình phong kiến cổ hủ. Ngược lại, nhà họ còn đi trước cả thời đại. Đó là do bản chất thương nhân luôn chảy trong người nhà họ Mặc, bất luận là ngành nghề nào, cũng đều lấy suy nghĩ của người buôn bán để tính toán, tất cả đều là làm sao có thể lợi dụng được tất cả các mối quan hệ có lợi. Ví như, đến thế hệ ba anh em Mặc Chấn, anh cả ở Hongkong giữ gìn gia sản tổ tiên, đi theo con đường kinh doanh dược phẩm, còn vợ ông ấy lại là một đại luật sư tiếng tăm lừng lẫy trong nghề; người em út và vợ đều là thành viên cốt cán của một cơ quan nghiên cứu nào đó của Mĩ; người con thứ là Mặc Chấn ở đại lục làm nghề y, gia đình vợ có quan hệ với những người rất có thế lực trong nội bộ chính phủ. Bản thân Dương Minh Tuệ cũng có chức vị quan trọng, thường xuyên đi công tác, di chuyển khắp nơi ở trong cũng như ngoài nước.
Hơn nữa, những người làm ăn chân chính khi làm việc nhất định phải có một con đường riêng. Người nhà họ Mặc cũng không ngoại lệ, đời này qua đời khác đều tuân thủ nghiêm ngặt quy định của tổ tiên càng khiến người ta phải thán phục: làm việc phải kiên quyết, chỉ có thắng lợi hoàn toàn mới xem như chiến thắng đối thủ, vì thế cũng không chừa thủ đoạn nào, nhưng là phải tuyệt đối tỉnh táo, tuyệt đối không được làm việc trái với pháp luật.
Nhà họ Mặc rất coi trọng việc bồi dưỡng ý thức này cho người thừa kế từ lúc chúng còn nhỏ, cho nên hai anh em Mặc Thâm và Mặc Hàm đều nhận được sự giáo dục theo lý tưởng đó.
Từ sau khi Hứa Tri Mẫn tiếp xúc với người nhà họ Mặc, bản chất phép tắc quy cũ của người nhà họ Mặc ngay lập tức khiến cho cô cảm thấy sự khác biệt — sự khác biệt rất lớn về nhận thức.
Quay về chuyện lúc ấy, Dương Minh Tuệ tặng quần áo mặc ở nhà cho”Người trong nhà”là cô, còn với Hứa Tri Mẫn mà nói sao dám dễ dàng tự coi mình là “Người trong nhà”. Sau khi thay quần áo rồi ra khỏi phòng, cô lẽo đẽo đi bên cạnh bà dì, trong lòng đối với nhà họ Mặc tò mò muốn chết, nhưng không dám mảy may tùy ý thể hiện.
Nhà của họ Mặc rất lớn, diện tích gần hai trăm mét vuông, có năm phòng ngủ và hai phòng làm việc, tất cả đều tương đối nhỏ, bên ngoài có ban công. Trong bốn phòng ngủ, phòng của vợ chồng chú Mặc là lớn nhất. Hai anh em nhà họ Mặc ở chung một phòng. Bà dì ở một phòng nhỏ phía Nam, toàn bộ ngôi nhà đều được thiết kế để lấy ánh sáng và thoáng gió rất tốt.
Ngoài ra còn có một phòng sách, chủ yếu là để cho hai vợ chồng họ Mặcsử dụng, hai anh em họ Mặc cũng có thể tự do ra vào. Bà dì trừ phi quét tước vệ sinh, chưa bao giờ vào phòng sách cũng như phòng ngủ của gia chủ. Hứa Tri Mẫn cẩn thận nghe bà dạy bảo, đem hai chỗ này xếp vào loại “khu vực cấm tuyệt đối”, tự nhiên cũng không có hứng thú “lạc bước” vào chốn riêng tư của hai anh em kia.
Loại trừ từng cái một, không gian cô có thể hoạt động trong nhà họ Mặc chỉ còn lại một nửa. Trong nửa phần đó, chủ yếu là phòng khách, phòng bếp và phòng vệ sinh chung, tất cả đều “dài” hơn bình thường. Hứa Tri Mẫn đứng lặng trong không gian tổ hợp những hình hộp chữ nhật này, cảm giác được sự uy hϊếp thọc sâu vào tâm khảm, chúng dường như đại diện cho sự thâm sâu khó lường của nhà họ Mặc.
Buổi sáng thời gian còn dài nên cô xuống bếp giúp bà dì chuẩn bị cơm trưa.
Người nhà họ Mặc rất chú ý đến chuyện một ngày ba bữa cơm, đầu tiên là thời gian, bất luận là nguyên nhân gì cũng đều phải ăn cơm đúng giờ. Buổi sáng bảy giờ, buổi trưa là mười hai giờ rưỡi, buổi tối là bảy giờ, thỉnh thoảng thêm bữa ăn khuya sẽ vào khoảng mười giờ đến mười giờ rưỡi.
Bà dì đã quen sáng sớm thức dậy lúc năm giờ, năm giờ rưỡi ra chợ mua đồ ăn, sáu giờ rưỡi trở về nấu bữa sáng; vệ sinh phòng bếp, sơ chế nguyên liệu và tỉ mỉ nấu nước dùng; sau khi nghỉ trưa thì bắt đầu quét tước phòng ốc. Dương Minh Tuệ đối với việc làm của bà dì cũng không chen vào, nhưng sẽ đưa ra đề nghị khử trùng dụng cụ làm bếp và lau chùiđồ đạc trong nhà.
Ở trong mắt Hứa Tri Mẫn, việc bà dì sống ở nhà họ Mặc với bảo mẫu của mấy nhà giàu cũng không khác nhau là mấy, nhưng mà cho dù không được trả lương nhưng bà dì vẫn làm rất vui vẻ. Bà dì vừa nhặt rau, vừa cùng cháu gái nói chuyện phiếm. Hứa Tri Mẫn rất chú ý lắng nghe, phát hiện chủ đề nói chuyện của bà vô tình đều xoay quanh chuyện nhà họ Mặc, chủ yếu là chuyện của chú Mặc và hai anh em họ Mặc, những người mà bà dì rất quan tâm.
Đây chính là vạn vật sinh linh tự nhiên nhất toát ra từ tình thương của mẹ, Hứa Tri Mẫn nghĩ. Hiện tại ở trong nhà họ Mặc cùng bà dì nói chuyện, đối với cách nói “Bọn họ dù sao cũng không có quan hệ huyết thống” của mẹ cô không thể đồng ý. Cô còn nhớ đã từng đọc một câu chuyên dân gian xưa của nước ngoài rất chân thật, kể về một con sói nuôi lớn một đứa trẻ, giữa con người và động vật còn có thể hình thành quan hệ mẹ con, huống chi là con người.
Bà dì tất nhiên là cũng nhớ hai người con gái ruột. Nhưng mà, cũng như rất nhiều bậc cha mẹ khác ngược lại không hề gần gũi với chính con ruột của mình, một khi xuất hiện sự xa cách thì rất dễ trở thành cơn ác mộng mơ hồ vướng mắc cả đời.
Nỗi sầu khổ lộ ra từ trong sự biến đổi rất nhỏ trong giọng nói của bà, Hứa Tri Mẫn biết, bản thân không nên nhiều chuyện. Quan hệ phức tạp này giống như một cái mạng nhện giăng ra đủ để hủy diệt cả đời cô. Cho nên cô thông minh chọn cách làm thính giả trung thành. Chuyên tâm lắng nghe, giúp người ta giải tỏa sự đau khổ trong lòng.
Hứa Tri Mẫn đã làm được. Hai tiếng trò chuyện ngắn ngủi, bà đã nhận được sự thỏa mãn vẫn hàng năm mong đợi. Bà cũng không lộ vẻ hồ đồ, trong lòng thầm nghĩ: đứa cháu gái này, thật không bình thường —
Đồng hồ quả lắc kiểu cũ trong phòng khách kêu vang một cái, vừa vặn mười hai giờ rưỡi. Hai anh em nhà họ Mặc chủ động đi vào bếp, giúp chuẩn bị dọn cơm.
Hứa Tri Mẫn muốn thò tay bưng tô canh, bị Mặc Thâm ở phía sau nhẹ nhàng đẩy ra.
“Nóng đấy, để tôi làm cho.” Anh nhẹ giọng nói với cô, thuần thục đeo bao tay cách nhiệt, bưng tô canh nặng trĩu ra phòng ăn bên ngoài.
Hứa Tri Mẫn bèn lấy miếng lót nồi theo sau vào phòng ăn. Thấy Mặc Hàm đang lau bàn, bày đồ ăn, động tác rõ ràng nhanh nhẹn, liền mạch lưu loát. Hai anh em họ làm việc này chắc chắn không phải trong thời gian một sớm một chiều.
Đặt ngay ngắn miếng lót nồi xuống bàn, Mặc Thâm đem tô canh vững vàng đặt lên trên. Sau đó rất nhanh cởi cái bao tay, vội vội vàng vàng đi lên trước nhận lấy khay thức ăn từ trên tay của bà dì. Mặc Hàm khoác lấy cánh tay của bà dì giúp bà kéo ghế, rồi đỡ bà ngồi xuống.
Hứa Tri Mẫn cũng cho rằng, bọn họ đối xử với bà dì thật là tốt, không hề giống giả vờ chút nào.
Cô đi trở về phòng bếp lấy tô cơm. Lần này là Mặc Hàm nhìn cô cười nói:”Chị Tri Mẫn, về sau mấy việc nặng này cứ để em và anh trai làm là được rồi.” Không khỏi thanh minh vượt lên trước bưng tô cơm ra ngoài.
Quả thật, hai anh em này được mẹ họ dạy dỗ rất tốt.
Mà nghĩ đến Dương Minh Tuệ, Hứa Tri Mẫn trong lòng không khỏi nảy sinh sự kính sợ.
Ba đứa nhỏ đứng bên cạnh chỗ ngồi của mình, chờ hai vợ chồng họ Mặc một trước một sau đi vào phòng ăn. Chú Mặc kéo ghế cho vợ, sau đó ngồi xuống ghế của mình, rồi nhìn ba đứa nhỏ nói:”Đều ngồi xuống ăn cơm đi.”
Hứa Tri Mẫn nhìn Mặc Chấn. Người đàn ông trung niên này trên dưới 40 tuổi, khí chất trầm tĩnh nho nhã, thái độ nhẹ nhàng ôn hòa, nói chuyện ôn tồn, nhưng mà đôi mắt diều hâu cho thấy người này không hề đơn giản.
Ngẫm lại, người đàn ông có thể lấy được Dương Minh Tuệ sao có thể là người bình thường được? Hứa Tri Mẫn đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Ngồi xuống. Chỗ ngồi của cô gần với tô cơm nhất nên cũng giống khi ở nhà, cô có thói quen chủ động xới cơm cho mọi người.
Cô mới vừa mở nắp tô cơm, Dương Minh Tuệ đã gọi cô một tiếng:”Tri Mẫn.”
Cô ngẩng mặt lên, mơ màng nhìn về phía bà chủ nhà họ Mặc.
Dương Minh Tuệ cầm cái thìa lên, vừa đưa chén canh cho Hứa Tri Mẫn, vừa nói:”Trước khi ăn cơm, uống chén canh đi đã.”
Hứa Tri Mẫn sau khi suy nghĩ, đáp:”Nhà của chúng con đều ăn cơm xong rồi mới ăn canh.”
Dương Minh Tuệ một tay đẩy gọng kính, nói:”Uống canh khi ăn cơm không phải chỉ để bổ sung lượng nước. Trước khi ăn uống ngụm canh có thể giúp ăn cơm ngon hơn. Sau khi ăn xong mới uống canh ngược lại khó có thể tiêu hóa. Nhìn con gầynhư vậy, là biết chức năng tiêu hóa không tốt rồi. Chú Mặc đã mời con đến đây, dì phải có trách nhiệm giúp con bỏ thói quen xấu này, thế mới đúng với sự tin tưởng của ba mẹ con khi giao con cho chúng ta.”
Hứa Tri Mẫn tay đang đậy nắp tô cơm lại, nghe được câu cuối cùng của Dương Minh Tuệ thì run run hạ xuống, không nắm chặt cái chóp, nên khi đậy xuống phát ra tiếng động “cạch cạch” nho nhỏ.
Dương Minh Tuệ đặt chén canh xuống trước mặt Hứa Tri Mẫn, rồi múc canh cho bà dì, nói:”Mẹ, sáng mai mẹ đi chợ sáng mua một con gà mái già về hầm canh cho Tri Mẫn bồi bổ nhé. — Mặc Chấn, anh thấy thế nào?”
Chú Mặc đối với lời nói của vợ rất có ý khen ngợi:”Ừ, được chứ. Cho thêm mấy vị thảo dược, vυ' à, để buổi chiều con sẽ đưa phương thuốc cho dì.”
Hứa Tri Mẫn nhìn thấy bà dì cũng liên tục gật đầu tán thưởng, cảm thấy đầu óc cứ kêu ong ong. Kế tiếp, cô cảm thấy tay mình là khúc gỗ, cổ là khúc gỗ, đầu là khúc gỗ, cả thân mình đều là khúc gỗ. Người khác làm cái gì, cô làm theo cái đó. Tay không ngừng hoạt động, trong lòng không ngừng run rẩy, chỉ sợ có một lần không cẩn thận, Dương Minh Tuệ sẽ lại nói cái gì nữa.
Nuốt một miếng cơm xuống, trước mặt là sơn hào hải vị nhà cô ăn mười năm cũng không ăn được mà sao cô lại thấy tẻ nhạt không chút mùi vị gì.
Sau bữa cơm trưa, giúp bà dì rửa chén xong, rồi đến phòng khách ngồi với mọi người một lát. Vừa tới giờ, Dương Minh Tuệ liền đuổi ba đứa nhỏ đi ngủ trưa.
Nhà họ Mặc để cô ở cùng với bà dì, xếp thêm vào phòng một chiếc giường xếp nhỏ bằng sắt. Ngủ ở trên giường sắt nhỏ trải chiếu, nghe bà dì nhẹ nhàng đi ra ngoài đóng cửa lại, Hứa Tri Mẫn mở mắt ra. Trên xà nhà gỗ đỏ phía cao cao có treo một chuỗi lục lạc, theo gió đung đưa phát ra những tiếng leng keng nhẹ nhàng, như muốn đập tan mớ hỗn độn trong đầu cô lúc này. Tay nắm chặt áo gối, nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, bị chén canh trước bữa ăn đổ vào miệng làm cho lòng buồn bực, hoảng hốt.
Đây là khoảng cách có đúng không? Khoảng cách giữa mình với nhà họ Mặc, khoảng cách giữa người ở nhà trệt và người ở nhà lầu – một chén canh trước lúc ăn cơm. Không thể giải thích, không thể phản bác một chén canh trước lúc ăn cơm đập tan những ý nghĩ khờ dại trước kia của cô. Cũng không phải thành tích học tập tốt là người ở nhà trệt có thể hoàn toàn cùng người ở nhà lầu ngồi ăn chung với nhau. Thế giới của người nhà lầu phức tạp hơn trong tưởng tượng của cô nhiều quá.
Bên cạnh cái quạt đứng xinh xắn xoay qua xoay lại, tiếng gió thổi nhẹ nhàng như một bài hát ru. Mặc dù vậy cô vẫn nhớ cái quạt bàn cũ lúc nào cũng kêu lạch cạch ở nhà, rồi lại không thể không thừa nhận: đúng là thua kém người ta.
Con người, đại khái đều là như vậy, không có tiền thì sẽ luôn khao khát có tiền. Đến lúc đã có tiền để hưởng thụ thì loại cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn nữa.
Suy nghĩ lan man, Hứa Tri Mẫn khép hai mắt lại.
Bốn giờ chiều, khéo léo từ chối ý tốt muốn giữ cô lại dùng bữa của người nhà họ Mặc, Hứa Tri Mẫn hướng về phía người nhà họ Mặc và bà dì mà cáo từ ra về.
Lúc chia tay ở cửa, Dương Minh Tuệ nói với hai đứa con:”Tri Mẫn mới đến học ở bên này, chắc là chưa quen hết với khu vực này, các con đi tiễn cô bé về đi, tiện thể đưa cô bé đi một vòng tham quan các khu lân cận luôn.”
Hứa Tri Mẫn từ chối:”Dì Tuệ, không cần đâu ạ.”
Dương Minh Tuệ lắc đầu:”Dù sao để cô bé như con một mình về nhà dì cũng không thể yên tâm. Tuy tiểu khu Nguyệt Hoa này là khu văn minh an toàn điển hình, nhưng mà cư dân ở phía đối diện hoa viên Nguyệt Hoa lại lai lịch không rõ ràng. Con ngày đầu tiên đến thăm nhà họ Mặc, tuyệt đối không thể có nửa điểm sơ xuất. Mặc Thâm, nhất định phải tiễn cô bé lên đến tận xe bus mới thôi.”
“Dạ con biết rồi thưa mẹ.” Mặc Thâm trả lời.
Hứa Tri Mẫn còn có thể nói cái gì đây? Chỉ phải biết nói cảm ơn rồi theo hai anh em họ Mặc đi xuống cầu thang, đi tham quan tiểu khu Nguyệt Hoa một vòng. Ba người đi thành một hàng dọc, Mặc Hàm nhiệt tình giới thiệu cho cô biết vị trí địa lý của tiểu khu, kết cấu bên trong và các thiết bị công cộng, Mặc Thâm từ đầu đến cuối đều đi sau cùng. Hứa Tri Mẫn cẩn thận nhớ kỹ vị trí biển báo giao thông và mấy công trình kiến trúc làm cột mốc mà Mặc Hàm nói, còn về phía Mặc Thâm ở đằng sau lặng lẽ không hé răng, nghĩ thầm: anh ta đúng là một người không thích nhiều lời.
Rất nhanh sau đó, bọn họ đưa cô đến bến xe trên giao lộ Nguyệt Hoa. Đợi một lát, có xe đi vào bến, cô nhẹ nhàng nói tạm biệt với bọn họ, đi lên xe bus. Trả tiền xe, cô đi về phía thùng xe đằng sau.
Bỗng nhiên, một cái chân dài từ bên trái ngang ngược chìa ra chặn đường đi của cô. Cô vừa nghiêng mặt liền thấy đó đúng là tên Kiều Tường.
Kiều Tường quay về phía cô khóe miệng nhếch lên hả hê tự đắc:”Khoảng cách xa nhất trên thế giới. Quả nhiên là khoảng cách gần nhất nha. Bạn học Hứa Tri Mẫn–”