Cô Vợ Giả Của Tổng Tài

Chương 28

Quán cà phê Eden.

Hà Cẩn Ngôn và Bùi Băng Tâm vừa đi vừa ngó nghiêng tìm đối tượng. Đột nhiên Bùi Băng Tâm chỉ tay về phía chiếc bàn có một chàng trai đang ngồi một mình, tay cầm trái táo đỏ. “Cẩn Ngôn, ở bên kia kìa. “Đầu? Ai cơ?” “Đó. Người cầm trái táo đỏ ấy!" “Anh ta ấy hả? Đi thôi” Chàng trai cũng đã nhìn thấy hai cô gái, liền đứng lên chào hỏi lịch sự khi hai cô lại gần. “Xin chào” Hà Cẩn Ngôn lên tiếng hỏi. “Anh chính là Tần Thiên Luân phải không?” “Phải. Đúng là tôi. Mời ngồi.

Hai cô gái ngồi xuống hai chiếc ghế. Tân Thiên Luân chuyển qua ngồi đối diện Hà Cẩn Ngôn, hỏi. “Có ngôi máy bay chắc là mệt lắm đúng không? Nói thật, có đúng là người giống như tên, giống y như trái táo nhỏ vậy, vừa trong sáng vừa đáng yêu. “Không phải, chị ấy mới là Hà Cẩn Ngôn chỉ tay vào người Bùi Băng Tâm còn chưa nói hết câu thì anh chàng kia liền nói. “Vị này là mẹ của trái táo nhỏ phải không?”

Chỉ với một câu nói đã làm cho Bùi Băng Tâm tổn thương trầm trọng. Tần Thiên Luân nói tiếp. “Chào bác, cháu thường nghe cô ấy nói rằng bác vừa dịu dàng vừa hiền từ. Hôm nay bác còn đi cùng cô ấy tới đây, xem ra bác thật sự rất thương cô ấy.

Bùi Băng Tâm ngôi đỡ người ra đó, vẻ mặt thật tội nghiệp.

Hà Cẩn Ngôn thấy xót xa cho chị mình, nói với Tần Thiên Luân. “Xin lỗi anh. Anh nhận lầm người rồi. Tôi không phải trái táo nhỏ gì đâu, chị ba của tôi mới đúng. Cô đặt tay lên vai Bùi Băng Tâm. Tần Thiên Luân ngỡ ngàng khi thấy Bùi Băng Tâm cũng lôi ra từ trong túi xách trái táo màu đỏ. Vì họ có hẹn nhau khi nào gặp mặt thì phải đem ra một trái táo để nhận diện và nickname của Bùi Băng Tâm khí chất là Little Apple. “Là cô sao? Sao cô lại có thể thân hình thế này? Làm gì có trái táo nhỏ nào to vậy chứ? Trời ơi, tôi bị lừa rồi." Tần

Thiên Luân kêu lên, ôm đầu.

Bùi Băng Tâm xấu hổ, chạy vụt ra khỏi quán.

Hà Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn người đối diện. “Anh nói chuyện lịch sự chút không được hả?" “Lịch sự hả? Tôi bị lừa mà. Cô ta mà là Little Apple á? Tôi đúng là mù rồi." “Anh... đồ đều." Hà Cẩn Ngôn chửi rồi chạy đi tìm Bùi

Băng Tâm.

Về đến phòng, Bùi Băng Tâm liên tục lấy khăn giấy chấm nước mắt. Hà Cẩn Ngôn an ủi. “Loại người đó không đáng để chị khóc đâu. Đừng khóc nữa mà" "Chị sớm đã biết kết quả như vậy rồi. Hình dạng mập béo như chị thì định sẵn là bị bỏ quên rồi.” Bùi Băng Tâm thút thít. “Ai nói vậy chứ? Là hắn ta có vấn đề. “Em không cần an ủi chị. Sự thật bày ra trước mắt rồi. Lúc nãy chỉ là chứng minh thêm lần nữa. Đàn ông trên đời này chỉ yêu người ốm và đẹp thôi. Con gái mà có thân hình béo tròn như chị thì mãi mãi cũng chỉ có mùa đông đầy tuyết và sương thôi. “Chị ba." Hà Cẩn Ngôn cảm thấy thương chị mình ghê. “Em biết không lúc chị nhìn thấy anh ta, chị thật sự rất vui. Tuy anh ta không điển trai cho lắm nhưng mà chị cũng đầu có đẹp đầu. Chị tưởng là hai bên nói chuyện hợp mới là quan trọng nhất, chị tưởng có thể cùng anh ta phát triển tốt đẹp ai ngờ hắn lại không để ý đến sự tồn tại của chị. Bùi Băng Tâm đổi cách xưng hô với Tần Thiên Luân và khóc to hơn. “Quá đáng hơn hẳn lại còn dám coi chị là mẹ em nữa."

Hà Cẩn Ngôn vỗ lưng chị mình. “Đừng khóc nữa chị ba. L “Cẩn Ngôn, chị đói quá. Chị phải ăn thật nhiều, phải uống thật nhiều để giải tỏa. Từ tối hôm qua vì để gặp người đó mà chị chẳng ăn gì hết" “Được. Vậy chị muốn ăn gì cứ nói với em, em sẽ mua cho chị"

Bùi Băng Tâm đưa cuốn tạp chí để trên bàn đưa cho Hà

Cẩn Ngôn. “Trong cuốn hướng dẫn du lịch này có nè. Em mua đi.

Hà Cẩn Ngôn lật vài trang, nói. “Nhiều quá, biết mua gì đây?” “Trong đó có đặc sản, em mua hết cho chị. “Mua hết hả?" “Không được sao?” Bùi Băng Tâm khóc rống lên. “Được rồi. Bây giờ em sẽ đi mua hết về đây.” Hà Cẩn

Ngôn cầm lấy túi xách. “Vậy chị sẽ uống chút rượu chờ em về." Thấy Bùi Băng Tâm cầm chai rượu lên, cô hỏi. "Chị ba, rượu ở đâu chị có vậy?" “Mua rượu có khó gì đâu. Ra mấy cửa hàng tiện lợi bên ngoài là có mà. Nhưng để tìm bạn tri âm cùng uống rượu thì cho dù chị có cố gắng thế nào cũng không được. Chai rượu này lẽ ra là để chúc mừng cho chị và người bạn online gặp mặt." Bùi Băng Tâm rót rượu uống liên tục. “Chị ba, nhưng đây là ban ngày mà. Chị muốn uống rượu ban ngày hả?" “Uống rượu cũng phân biệt ngày đêm nữa hả? Huống hồ gì bây giờ là chúc mừng cho chị kết thúc một cuộc tình nhảm nhí. Lúc này không uống thì chờ tới bao giờ. “Vậy chị uống từ từ thôi, em đi mua đồ ăn cho chị đây. Hà Cẩn Ngôn cầm cuốn tạp chí, đi trong sảnh. Chợt cô nhìn thấy Lâm Vũ Phi và Đường Kính Chi từ ngoài cửa đi vào. Cô vội đứng nấp đằng sau một bức tường, nhìn theo lẩm nhẩm: Thì ra là đến đây để gặp vợ và con. Không quan tâm đến chuyện người khác, cô ra cửa đi mua thức ăn cho Bùi Băng Tâm. Trong phòng 401.

Đường Kính Chi lên tiếng, giọng quyết liệt. "Sao anh phải l khổ như vậy? Con tuyệt đối không thể là của anh đâu. “Sau này con là của ai, Hữu Vinh sẽ nói cho anh biết." Với gương mặt lạnh lùng, Lâm Vũ Phi nói. “Em không muốn Hữu Vinh khó xử nên mới chủ động tìm anh. Thế này nhé, làm như Hữu Vinh nói, mỗi người lùi một bước. Tiểu Ân đã biết anh là ba nó rồi thì em đồng ý cho anh đến thăm nó. Nghỉ hè, nghỉ đông anh đều có thể tới đây. “Em hãy rút lại lời nói đó đi, anh không có ý nhượng bộ đầu. Nếu anh đã nói anh muốn có Tiểu Ân thì anh tuyệt đối sẽ giành cho được.

Đường Kính Chi vẻ mệt mỏi nói. “Lâm Vũ Phi, chúng ta đã chẳng còn ở cái tuổi bồng bột như năm đó nữa rồi. Anh có thể trưởng thành một chút được không?” “Trưởng thành à?” Lâm Vũ Phi cười nhạt một tiếng. “Không ai có thể trưởng thành hơn em đâu. 8 năm nay, em có Tiểu Ân để sống mà gọi mẹ là dì trước mặt người ngoài lại tưởng ba nó đã chết rồi. Kính Chi, em hoàn toàn không có tư cách để nói anh” “Anh tưởng em để Tiểu Ân gọi em là dì, em không đau lòng sao? Em không phải là Lâm tổng, em phải kiếm tiền nuôi cái gia đình này. Em cần công việc ở đài truyền hình. 8 năm nay em gần như chưa hề nghỉ ngơi chính là vì muốn kiếm thêm chút tiền để Tiểu Ân sống tốt hơn. "Đừng viện cớ này nọ cho tham vọng trong công việc của em. Phát thanh viên Đường nhiệt tình trong công việc của em hoàn toàn vượt xa tình yêu của một người mẹ. Về điểm này không ai có thể hiểu hơn anh

Đường Kính Chi hạ thấp tông giọng của mình xuống "Em thừa nhận năm đó là em suy nghĩ chưa thấu đáo. Nhưng rốt cuộc em đã không đi sai bước này. Không ai thương Tiểu Ân hơn em hết, anh không thể vì oán hận em mà phủ nhận hết tất cả những điều này” “Chỉ là suy nghĩ chưa thấu đáo thôi sao?” Lâm Vũ Phi đứng lên, thọc tay vào túi quân. "Nếu như năm đó không phải em lựa chọn bỏ đi đứa bé thì chúng ta sẽ không ly hôn. Anh cũng không trở về tiếp quản Thiên Phúc. Anh bây giờ sẽ là một người ba đầy đủ còn Tiểu Ân sẽ là một đứa trẻ có ba bên cạnh để chơi đùa. Đến bây giờ em vẫn nghĩ là em không đi sai à? Sai lầm trong một phút của em đã ảnh hưởng đến cuộc đời của anh và Tiểu Ân đó. Anh xoay người đối diện Đường Kính Chi.

Cô đứng phắt dậy. "Năm xưa chúng ta ly hôn, lẽ nào anh không hề có trách nhiệm gì sao? Em thật mừng vì quyết định của mình là đúng. Em thà để cho Tiểu Ân không có ba chứ không muốn nó có một người tự tư tự lợi như vậy. "Người thay người khác quyết định mới là người ích kỷ nhất. Em không có tư cách thay anh quyết định, em càng không có quyền tước đoạt sự thật rằng anh là ba của Tiểu Ân." “Anh thật sự có thể làm một người ba tốt sao? Anh có tình cha con với Tiểu Ân không? Là anh không cam tâm thôi. Anh không cam tâm cuộc đời của anh có một phần bị em định đoạt. Anh không cam tâm rằng cuộc đời của Lâm Vũ Phi là tròn hay méo lại bị người khác khống chế. Còn một chuyện nữa em phải nhấn mạnh rằng Tiểu Ân họ Đường chứ không phải họ Lâm. Nếu anh không đồng ý thì chúng ta gặp nhau ở tòa vậy." Đường Kính Chi vừa dứt lời liền bỏ đi ngay.