Cô Vợ Giả Của Tổng Tài

Chương 27

Hà Cẩn Ngôn và Bùi Bằng Tâm ở phòng 402 còn Lâm Vũ

Phi ở phòng đối diện - 401.

Người bạn Trương Hữu Vinh mà anh hẹn đã đến phòng 401. “Trước khi mình cho cậu xem tài liệu về Tiểu Ân, mình hỏi cậu lần nữa cậu nghĩ kỹ rồi chứ?" Trương Hữu Vinh hỏi lại cho chắc chắn. “Chưa nghĩ kỹ thì mình đã không đến đây tìm cậu” “Nhưng cậu và Kính Chi dù gì cũng đã là vợ chồng, có nhất thiết phải khiến cuộc hôn nhân thành ra thế này không? Hơn nữa năm đó cô ấy muốn phá thai, cậu cũng đã đồng ý. Bây giờ cậu lại muốn có thằng bé."

Lâm Vũ Phi lạnh lùng cắt ngang. “Nếu cô ấy thực sự coi trọng quan hệ vợ chồng thì đã không phá thai càng không thế giấu Tiểu Ân suốt 8 năm, không cho nó gặp ba." “Nhưng đứa trẻ và mẹ nó đã sống với nhau bao nhiêu năm nay bây giờ cậu muốn tách họ ra... “Hữu Vinh, mình đến đây tìm cậu là muốn cậu giúp mình giành được Tiểu Ân với tư cách là một luật sư. Mình biết cậu cũng coi như là bạn chung của mình và Kính Chi nhưng xin cậu hãy vứt bỏ thân phận này.

Trương Hữu Vinh gục gặc nói. “Xem ra cậu đã hạ quyết tâm rồi.” Anh lấy tập hồ sơ từ trong túi đưa cho Lâm Vũ Phi. “Đây là tài liệu về Tiểu Ân bao gồm cả nó học ở đâu. Cậu xem đi.

Lâm Vũ Phi ngồi tréo chân, xem tài liệu của Tiểu Ân. Đài phát thanh ABC.

Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêngThông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng....Chi tiếtQCSau khi Đường Kính Chi ghi hình cho một chương trình tin tức về tài chính thì được triệu tập đến phòng tổng giám đốc. “Tổng giám đốc, anh cho gọi tôi.” “Cô ngồi đi.”

Đường Kính Chi ngồi xuống ghế đối diện.

Tổng giám đốc vừa xếp giấy tờ vừa nói. “Mấy ngày qua không có cô ở đây tỉ lệ xem đài quả là giảm không ít. May mà cô đã về rồi.” “Thật ngại quá, đã đem phiền toái đến cho anh rồi." “Phiền cái gì chứ, cô cũng là đi công tác thôi mà. Hôm nay tôi gọi cô đến là có một việc rất quan trọng muốn nói với cô. Hội nghị sáng nay đã quyết định cho cô dẫn chương trình bản tin buổi tối vào giờ vàng. Quyết định nhân sự vài ngày nữa sẽ công bố.

Đường Kính Chi vui mừng ra mặt. “Cảm ơn tổng giám đốc “Kính Chi, dẫn chương trình bản tin buổi tối vào giờ vàng cũng là tuyên bố rằng cô là phát thanh viên chính của đài chúng ta, là bộ mặt của cả công ty. Cô phải làm cho tốt vào. Đừng phụ lòng kỳ vọng của tôi đối với cô đấy.” “Tôi nhất định sẽ dốc toàn lực, không để anh thất vọng đâu”

Đường Kính Chi vừa mở cửa văn phòng, những đồng nghiệp cùng chúc mừng cô. “Thì ra mọi người đã biết trước rồi à?” “Chị Kính Chi, chúc mừng chị trở thành phát thanh viên chính của đài." Một nữ đồng nghiệp còn trẻ tuổi, nói. “Cô Đường, trợ thủ bên cạnh cô không cho chúng tôi nói cho cô biết, nói muốn cho cô một sự bất ngờ. Biên tập viên Lam cất giọng. “Cảm ơn mọi người.

Họ cùng nhau nâng lỵ, chúc mừng cô một lần nữa. Buổi tiệc chúc mừng trôi qua ngắn ngủi. Cô đứng ở ban công hóng mát, nói với Kim Tú Ni - trợ lý của cô. “Không ngờ Champagne cũng mạnh quá, cũng may là hôm nay làm xong rồi.” "Đương nhiên là em biết chắc chắn chị hết việc mới dám để chị uống rượu đó. “Tú Ni, mấy năm nay cũng may nhờ có em. Nếu không có em, thì bao nhiêu việc như vậy một mình chị làm không nổi đầu.” Đường Kính Chi cất giọng cảm kích. “Sao đột nhiên lại tâng bốc em lên như vậy? Rượu vào mới nói thật hả?” Kim Tú Ni khẽ nhếch môi cười. “Chị nói thật mà, em thật sự là một trợ thủ đắc lực của chị. Làm phát thanh viên giờ vàng là ước mơ của chị bấy lâu nay. Chị hy vọng bước lên một tầng cao mới thì sẽ có sự nghiệp tốt hơn, nhìn thấy những phong cảnh đẹp hơn. “Với thực lực của chị thì nhất định có thể mà. Phải rồi, chị cho anh Hàn Dân biết chưa?" “Bị các người chuốc rượu mãi chị làm gì có thời gian cho anh ấy biết.” Đường Kính Chi hơi nhún vai, mày nhướng lên đáp lại. “Anh Hàn Dân mà biết chắc sẽ vui lắm đây. Thời khắc quan trọng như vậy, tiếc là anh ấy không có ở bên cạnh chị. Nếu em được thăng chức mà không cho bạn trai biết ngay thì nhất định em sẽ thất vọng lắm. “Kim Tủ Ni, em nghĩ quá nhiều rồi. Chị với Hàn Dân chỉ là bạn tốt thôi." Đường Kính Chi xác nhận. “Sao có thể thể được? Nhìn thế nào thì cũng giống đang yêu nhau. “Thật đó. Chị với anh ấy là bạn thôi."

Thấy cô khăng khăng khẳng định như vậy, Kim Tủ Ni không nói thêm nữa.

Điện thoại cô vang lên, nói vài câu cô vội đến điểm hẹn với Trương Hữu Vinh.

Văn phòng luật sư.

Trương Hữu Vinh đem ra hai tách cà phê, đặt xuống bàn

Đường Kính Chi. “Mấy năm không gặp, anh giờ trở thành luật sư lớn rồi.

Chúc mừng anh, Hữu Vinh.” "Em đừng nói kháy anh nữa. Chúng ta vào chủ đề chính nha. Lần này anh tìm em là có nhận một vụ liên quan đến em." “Liên quan đến em à? Em có gây thù với ai đâu. Cô nhướng mày nói. Trương Hữu Vinh ngập ngừng một chút. “Người nộp đơn là... Lâm Vũ Phi.

Tròng mắt cô mở to, khuôn mặt thể hiện sự kinh ngạc. Sau đó cô thở nhẹ. “Anh ấy đến đây rồi à?” “Đúng vậy. Cậu ấy quyết định giành quyền nuôi đứa bé. “Em cứ tưởng chuyện này đã kết thúc ở sân bay rồi. “Anh cũng khuyên cậu ấy rồi nhưng cậu ấy vẫn không chịu buông bỏ. Thật ra hai người có cần nói chuyện với nhau không, coi như là để tốt cho đứa bé đi?” Trương Hữu

Vinh nheo mắt nhìn cô, nói. “Em và anh ấy chẳng có gì để nói cả. Con là do em sinh ra, do em nuôi nấng.” “Tính cách của hai người sao mà đều cứng rắn quá vậy? Về công về tư, anh nghĩ rằng chuyện này không đến mức phải mang ra tòa. Thế này đi, anh giúp hai người sắp xếp thời gian, có gì cứ nói chuyện ở chỗ anh.

Đường Kính Chi cố chấp nói. “Em nghĩ rằng chuyện này không cần phải làm vậy đâu. Xin lỗi, em có việc. Em xin phép đi trước. Cô đứng lên, đi ra cửa. “Kính Chi.” Giọng nói của Trương Hữu Vinh níu bước chân cô lại. "Nếu hai người đều không đồng ý nhượng bộ thì anh chỉ có thể làm theo công việc thôi. Vũ Phi là khách hàng của anh, giúp khách hàng ra tòa là trách nhiệm của h luật sư.

Cô không đáp, mở cửa ra ngoài.

Bùi Băng Tâm ngồi trước gương trang điểm, lâu lâu lại hắt xì mấy cái liền. Hà Cẩn Ngôn nói. "Em thấy chị càng ngày càng cảm nặng rồi đó. Chị có muốn uống thuốc rồi hãy đi không? “Chị có mua thuốc rồi nhưng mà chị sợ uống vào sẽ buồn ngủ. Thôi thì chờ gặt mặt xong sẽ uống "Nếu thật sự không khỏe, chị phải uống thuốc đó" Hà

Cần Ngôn căn dặn như dặn em gái. “Vậy chị đi trước đây” Bùi Băng Tâm còn chưa kịp bước chấn ra ngoài liên quay lại. “Cẩn Ngôn, em đi thay chị được không? Chị thấy căng thắng quá. “Đó là bạn chị hay bạn em vậy hả?” Hà Cẩn Ngôn nửa năm nửa ngồi trên giường, đọc một cuốn sách, “Em cũng biết thế giới trên mạng nửa thật nửa giả mà. Lỡ anh ta là người xấu thì sao? “Lỡ anh ta là người xấu sao chị còn kêu em đi. Em là em chi mà

Bùi Bảng Tâm mặt chảy dãi, năn nỉ. “Làm ơn đi, em mạnh mẽ như vậy, không phải em từng học thuật phòng thân sao? Không thì em giả làm chị đi, chị sẽ núp một bên. Nếu anh ta là người tốt thì chị sẽ ra gặp, được không? “Chị hẹn ở quán cà phê mà. Quán cà phê trong khách sại, đó là chỗ công cộng, nếu có chuyện gì thì chị cứ là to lên là được rồi “Cẩn Ngôn, năn nỉ em mà." Bùi Bằng Tâm cầm cánh tay em gái mình, lắc lắc, lắc mãi đến khi Hà Cẩn Ngôn đồng ý mới thôi. “Thật hết cách với chị.