Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 169.1: Khai trừ

Chương 169.1: Khai trừ

Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt.

* * *

Đám nhóc yêu quái ở sở thú động vật nhỏ không cố định, tụi nó đều là do người lớn trong nhà gửi gắm ở sở thú.

Vì vậy đám khỉ con hiện tại không giống bọn khỉ mà U U đã gặp trước kia.

Bọn nó cũng không biết U U là nhân loại, không biết sau lưng bé đều là mấy nhân vật lớn, Hầu Thời Việt cầm đầu đám khỉ chỉ cho rằng bé là bạn nhỏ mới đến.

"Gấu trúc tinh, thật hiếm thấy nha."

Hầu Thời Việt cầm kẹo trên tay đánh giá gấu trúc con trước mặt, gấu trúc trưởng thành là một động vật to lớn cường tráng, nhưng con non trước mặt này không chênh lệch với hắn bao nhiêu.

Hơn nữa trông cũng rất ngốc, vừa nhìn đã thấy dễ bắt nạt.

"Đây là cái gì?"

Hắn lắc lư hộp kẹo trong tay, kẹo trái cây cứng và chạm vào nhau vang lên âm thanh bùm bùm.

Cướp những thứ khác thì U U thấy không sao cả, nhưng nếu ai cướp kẹo của bé, bé nhất định sẽ không nhịn được.

"Đây là kẹo của mình." U U di chuyển đến trước mặt hắn, ôn tồn nói: "Nếu cậu trả lại cho mình, mình có thể cho cậu một viên."

Bé con giống bánh trôi mè đen trông trắng nõn sạch sẽ, lông tóc không dính một hạt bụi, hình như còn có chút hương thơm ngào ngạt. Hoàn toàn khác với khỉ con cả ngày không đu cây cũng lăn lộn trên bùn đất.

Hầu Thời Việt thấy đứa trẻ có ý đồ đưa tay lấy lại hộp kẹo thì giơ tay lên cao hơn bé.

"Nhưng mà nếu ta không cho mi thì ta có thể ăn tất cả nha."

U U: ! Hình như đúng thật là vậy!

Thấy nói đạo lý không có hiệu quả, U U nỗ lực nhảy lên muốn tự mình đoạt đồ. Nhưng sức bật của bé làm sao so được với loài khỉ?

Vì thế nỗ lực nửa ngày cũng chỉ thấy một bánh bao tròn vo nhảy tượng trưng tại chỗ, giống một quả bóng cao su co dãn không được tốt.

Những khỉ con phía sau Hầu Thời Việt sôi nổi cười nhạo hi hi ha ha.

"Nếu cậu không trả lại cho mình, mình sẽ mách anh Ung Trạch!" U U tức giận nói.

Bởi vì cha mẹ đi công tác nên Hầu Thời Việt mới đến sở thú động vật nhỏ vài ngày, vì vậy hắn chỉ nghe qua tên Ung Trạch chứ chưa gặp người thật. Một thủ lĩnh của thổ phỉ chuyên quậy phá ở núi Nga Mi như hắn sao có thể sợ một cái tên?

"Không trả!"

"Trả mình!"

"Không là không!"

Không chỉ không trả mà Hầu Thời Việt thường ngày cướp đồ của du khách thành thói quen còn làm trò mở hộp kẹo ra trước mặt U U, há miệng ăn một viên.

Í.. Thứ đồ chơi này ăn không tệ.

"Kẹo của mình.."

Hầu Thời Việt ngậm kẹo trong miệng thấy ánh mắt của bánh bao nhỏ trước mặt bỗng nhiên cứng đờ lại, phảng phất như không tin được hắn thật sự lấy một viên ra ăn, ngơ ngác nhìn hắn.

Hầu Thời Việt cũng không rõ nguyên nhân.

Hắn.. Không phải hắn ăn một viên kẹo thôi sao?

Giữa đám khỉ thì việc đoạt đồ ăn với nhau không phải chuyện kỳ lạ, đừng nói đồ vật của yêu quái, lúc hắn ở trong núi còn thường xuyên bá chiếm nhà gỗ nhỏ của người phòng hộ, chưa từng gặp ai làm ra vẻ mặt này.

Hắn thấy gấu trúc con trước mặt phục hồi lại tinh thần, lộ ra bộ dạng hung dữ nho nhỏ.

Bé nhe răng!

Bé xòe móng vuốt!

Bé nhào tới đây-!

Hầu Thời Việt đang chuẩn bị ra trận sẵn sàng nghênh đón quân địch, mới vừa lui ra phía sau một bước chuẩn bị tiếp chiêu thì thấy gấu con vồ hụt, đầu nặng chân nhẹ, không hề báo trước.. Biểu diễn cho hắn xem tiết mục nhào lộn.

U U ngã chổng vó ngửa bụng: "..."

Hầu Thời Việt đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón quân địch, tùy thời đánh trả: "..."

Đám khỉ nhỏ bàng quan còn lại: "Ha ha ha-"

U U bị một đám khỉ con cười nhạo ngồi dưới đất, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ, mắt trông mong nhìn Hầu Thời Việt.

Nếu tính theo tuổi nhân loại thì Hầu Thời Việt đã bảy tuổi, có lương tâm hơn chút so với đám khỉ con bốn năm tuổi phía sau.

Vì vậy khi thấy con ngươi đen như mực của U U bắt đầu có hơi nước thì hắn cảm thấy lương tâm của mình đang bị khiển trách.

Chủ yếu là vì bộ dạng khi nãy bé mới nhào lộn một chút kia cũng rất đáng yêu..

"Cho mi." Hầu Thời Việt mở hộp kẹo ra, lấy một viên kẹo đưa cho U U.

"Đừng cảm thấy rằng ta cướp đồ của mi, lấy bằng bản lĩnh sao có thể gọi là cướp được? Cho mi một viên, đổi lại là người khác thì một viên ta cũng không cho đâu."

U U nhìn móng vuốt bẩn trước mặt của con khỉ, vừa tủi thân vừa tức giận: "Mình không cần! Tay cậu thật dơ!"

Hầu Thời Việt như bị sét đánh.

Ngoại trừ Trì Hoán thích tẩy rửa đồ vật thì trong thế giới của tiểu yêu quái không có khái niệm dơ bẩn, từ nhỏ Hầu Thời Việt đều chơi với đám khỉ ở núi Nga Mi, mọi người đều cùng là tiểu yêu quái hoặc động vật nhỏ, ai cũng không chê ai.

Hắn sống vài trăm năm, lần đầu xuống núi còn chưa được mấy ngày đã bị người khác ghét bỏ vì bẩn?

Tức chết khỉ!

Hắn muốn ăn sạch kẹo của gấu con trước mặt bé!

Mặt Hầu Thời Việt đỏ lên, đột nhiên cầm lấy viên kẹo bỏ vào miệng, đúng lúc này phía trước cách đó không xa có một thân hình màu vàng kim chạy đến.

"Chính là hắn, chính là hắn!"

Gấu mèo nhỏ ngồi trên lưng sư tử hô: "U U đừng sợ! Hội trưởng Thanh Long hội của chúng ta tới rồi!"

Hầu Thời Việt nhìn đến mức đôi mắt ngây dại.

Tuy đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy sư tử, nhưng con sư tử uy phong lẫm liệt, khí thế bức người như con trước mặt này thì lần đầu nhìn thấy.

"Anh.." Trông thật soái nha.

Ở độ tuổi này của cậu nhóc, mấy bé trai vẫn chưa có hứng thú với con gái, tụi nó càng là ngưỡng mộ thực lực tuyệt đối hơn.

Ung Trạch liếc nhìn khỉ con một cái, lời nói lại dành cho Trì Hoán: "Không phải cả ngày cậu chỉ muốn đi theo bang phái người ta sống mái với nhau sao? Kết quả là khi có nguy hiểm, cậu lại chạy trên đường như vậy?

Trì Hoán cuống quýt giải thích:" Không phải.. Còn không phải vì tôi phải đi gọi anh đến à.. "

Đương nhiên, chủ yếu là vì Ung Trạch đủ khả năng xử được Hỗn Thế Ma Vương tên Hầu Thời Việt này.

Gấu mèo nhỏ như cậu sao có thể đánh thắng được con khỉ quậy!

Ung Trạch hóa về hình người, ôm U U vừa lăn một vòng dưới đất, mặt xám xịt lên, nhẹ nhàng phủi bụi đất trên người bé.

" U U, hôm nay khai trừ Trì Hoán đi. "

U U rưng rưng nước mắt gật đầu:" Khai trừ anh! Anh không nghĩa khí chút nào! Sau này anh không phải thành viên của Thanh Long hội bọn em nữa! "

Trì Hoán: !

Ung Trạch không nghe Trì Hoán biện giải mà ngồi xổm xuống đối diện với Hầu Thời Việt.

" Em đã cướp kẹo của con bé?"

24/7/2022