Nữ Phụ Lưu Manh Vật Hi Sinh Mau Phản Kích

Chương 20: Tiểu thư! Xin dừng lại (6)

Một bên là hoàng đế địch quốc, bên còn lại là tên da^ʍ...à nhầm, hái hoa tặc cùng nữ chủ, Số 23 cảm thấy mình đúng là ngu như chó ấy nên mới bước chân vào chỗ này,

"Được, mời công tử đi trước!" Hừ, đi thì đi, một mình ta cân cả lũ cũng chẳng sợ!

Thiếu nữ hung hăng trừng mắt nhìn người kia.

Nam tử áo xanh đưa tay với nàng,

"Công tử, mời!"

Số 23 tâm trạng không mấy vui vẻ quay đầu, một mạch đi đến,

Hai người vừa đến được bàn chỗ nam tử áo đen âm trầm đang ngồi, thiếu nữ liền thản nhiên ngồi xuống, còn nam tử áo xanh vừa chặn nàng thì chỉ đứng bên cạnh làm nhiệm vụ của người thị vệ.

"Công tử có vẻ giận?" Tên hoàng đế đó mở miệng, giọng nói cũng lạnh băng, không chút cảm xúc

"À! Đâu có, ngài nhìn nhầm rồi!" Vừa nói cô vừa nở một nụ cười thật tươi tràn đầy sức sống,

[ Ký chủ, tốc độ lật mặt của người thật nhanh! ]

"Cút!"

"Công tử mời ta đến đây chắc có chuyện muốn nói?" Nói nhanh đi rồi còn chạy...

"Là do trước tới giờ chưa từng gặp qua người nào của quý tộc giống như công tử, xin cho biết quý danh?"

Nam nhân tuấn mỹ đưa tay, tự nhiên rót thêm một tách trà...

Số 23 "..." Mẹ nó! Ngươi chưa từng gặp thì kệ ngươi, liên quan gì bắt ta lại hỏi tên?

Mấy tên hoàng đế luôn kiểu ăn no không có gì làm vui vẻ đi kết thêm bạn mới như này sao???

"Tại hạ họ Liễu, cứ gọi là Liễu công tử được rồi!"

"Ta tên Mặc, Tần Mặc!"

Số 23"..." Cho ta tên thật luôn, nhận ra rồi, nhận ra rồi, hắn nhận ra rồi! Biết ngay mà!

"Vậy nếu Tần Mặc công tử không có chuyện gì muốn nói nữa thì ta xin đi trước!" Đi luôn hẹn không tái ngộ

"À ta có chuyện muốn nói với Liễu công tử" Hắn nói rồi nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới

Số 23 vội lấy tay che ngực lại

"Công tử! Tại hạ thích nữ nhân!"

Phụt! Tần Mặc xém nữa là phun hết trà vừa uống qua cổ họng. Nha đầu này nói thế là có ý gì?

"Liễu công tử không cần lo, ta thích nữ nhân, không hề có ý định..." Hắn đưa tay lên che miệng, khẽ ho hai tiếng

Số 23 "..." Cái kiểu ta đây ngượng ngùng của ngươi là có ý gì?

"Ta chỉ là thấy Liễu công tử rất quen mắt, muốn hỏi xem ta và công tử đã từng gặp nhau chưa?"

Số 23 phát ngốc "..." Chỉ có vậy?

"À! Vậy mắt ngài hỏng rồi đấy! Ta và ngài rõ ràng chưa từng gặp."

Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy xô ghế bỏ đi, nam tử áo xanh nhận được cái gật đầu của chủ nhân cũng không có ý chặn đường cô

Aaaa! Cửa thân yêu ơi! Tao sắp đến với mày rồi đây!

"Liễu Y!" Tiếng gọi thân quen vang vọng khắp thanh lâu khiến ai cũng chú ý đến nam tử áo đỏ đang chuẩn bị chuồn

Số 23 quay đầu, nở một nụ cười tiêu chuẩn "A ha ha! Da^ʍ tặc, lại gặp nhau rồi!"

Mọi người nghe hai tiếng da^ʍ tặc của cô đều ngẩng đầu nhìn lên chỗ nam tử đẹp như hoa, quần áo xốc xếch đang đứng, bên cạnh là một nữ nhân, dung mạo cũng đẹp không kém

Hái hoa tặc đại nhân đen mặt lại " Mau giao thuốc giải ra đây nếu không đừng hòng bước khỏi thanh lâu này!"

Số 23 "..." Ra lệnh cho ta! Nằm mơ đi!

Thiếu nữ nhẹ nhàng bước một chân ra cửa rồi chân kia cũng theo đó mà bước qua luôn, lại còn quay lại làm cái mặt lè lưỡi với hắn

"Liễu Y! Tiện nhân cô dám..."

Chưa nói hết câu hắn đã dùng khinh công lao từ tầng hai xuống, tay lăm lăm cây kiếm, nhằm cô trực đâm

Số 23 "..." muốn chơi, đây chiều!

Nhẹ nhàng né qua một bên là tránh được đường kiếm của hắn

Tên da^ʍ tặc này lại không phục, đời nào hắn lại thua một nữ tử, tay cứ cầm kiếm mà đâm đến hòng muốn gϊếŧ chết cô, nhưng mọi chiêu của hắn Số 23 đều tránh nhẹ nhàng

Người trong thanh lâu nổi tiếng này đa phần đều là cao thủ, họ chỉ ngồi yên xem màn đánh giữa hại nam nhân này, à mà không còn là hai nữa...

Phựt!

Một đường kiếm của tên kia đã làm đứt ngọc quan trên đầu người còn lại,

Tóc đen xõa tung,

Thiếu nữ im lặng dừng lại động tác, cũng không tấn công nữa,

Nàng rút ra một sợi dây, hai tay thuần thục buộc tóc lại thật gọn gàng, cởi bỏ mặt nạ cùng  áo choàng của nam vứt qua một bên, y phục nữ tử bên trong lộ ra,

"Bây giờ ta sẽ chơi nghiêm túc với ngươi!"

Trên sàn chính giữa thanh lâu, một nam tử như hoa như ngọc tay cầm trường kiếm, còn lại là một nữ tử váy đỏ, dù dung nhan thực xấu, nhưng đôi mắt lại trong suốt thanh thúy không nhiễm tạp trần,

Mọi người xung quanh đều hồi hộp xem kịch vui

"Công tử, chúng ta có cần..."

Tần Mặc giơ tay ra hiệu bảo hắn không cần làm gì hết

"Chúng ta cứ ngồi yên xem không phải tốt hơn sao?"

Lúc này tên cầm kiếm đã tấn công, nhưng lần này Số 23 không tránh nữa, cô nhìn hắn

Lúc ấy, chỉ có hắn cùng Tần Mặc nhìn thấy nụ cười trong chớp nhoáng lúc đó, nụ cười của ác ma

HỰ!

Hái hoa tặc lừng danh khụy xuống, bụng, tay và chân hắn đột nhiên chảy gàn giụa máu, các vết thương đều là một nhát tạo thành bởi chủy thủ sắc bén mà cô nương kia cầm trên tay

Nhanh! Thật sự quá nhanh đến nỗi mắt thường cũng không theo kịp,

Bị đâm trúng chỗ hiểm, nam nhân khụy xuống,

Số 23 hạ xong đối thủ vẫn giữ thần sắc không đổi, nhìn lên lầu

Nữ chủ Liễu Hạ nghiến răng đứng đó, nhìn thẳng vào cô,

Đoàng!

Tiếng động lớn khiến Liễu Hạ giật mình  nhìn lại, bụng cô ta, đang chảy máu

Trên tay Số 23 là một vật màu đỏ rực, không ai ngoại trừ Liễu Hạ biết vật đó là gì...

Là... súng!

Cô ta cũng là người xuyên không!

Trong lúc ý thức mơ hồ, Liễu Hạ chỉ kịp nhận ra điều đó, ngã xuống