Trùng hợp hai tuần trăng mật của họ ở Maldives lại bao gồm sinh nhật của Lục Cảnh Ngôn. Hai tiếng bay đến quần đảo xinh đẹp này, Lâm Lạc ngủ quên cả trời đất nhưng vừa đặt chân xuống đã hứng thú đến mức cả Lục Cảnh Ngôn cũng không cản được.
"Oaaa, thật đẹp quá đi mất."
Cô như đứa trẻ hiếu động, gió biển thổi tung mái tóc nâu dài của cô lên. Lục Cảnh Ngôn đi đến nắm lấy tay cô rồi cùng tiến về phía trước.
Lục Cảnh Ngôn thuê một khách sạn 5 sao hướng biển. Hắn chọn phòng có view đẹp nhất cũng chỉ để chiều lòng vợ nhỏ của mình. Nhưng cả tuần nay Lâm Lạc cứ giấu diếm hắn gì đó khiến bản thân hắn hơi khó hiểu một chút. Có đôi khi hắn còn nghĩ đây là tâm lý của đàn ông mới cưới vợ.
"Anh yêu, em muốn tắm biển."
Cô dán mắt vào cửa kính nhìn về phía biển xanh môi dẩu ra đáng thương.
"Vừa xuống máy bay đã đòi tắm biển, em không sợ bị sốc nhiệt mà ốm như lần trước sao?"
"Oà, vậy em phải ngủ đã, cho lại sức ngày mai còn chơi."
"Ừ, nghỉ ngơi đi rồi sẽ cho em chơi."
Cô cười tinh nghịch nằm trên giường nhìn hắn đang sửa soạn lại hành lí, bỗng một ý tưởng loé lên trong đầu cô chạy lại ôm chầm lấy hắn.
"Sao vậy?" Hắn cười trừ vì trò nghịch ngợm của cô.
"Anh yêu, cảnh đẹp, người đẹp, lại chỉ có chúng ta, không phải nên làm chút chuyện gì đó sao?"
"Em chắc chứ."
"Người ta đùa anh làm gì."
Cô nhào vào lòng hắn, kiễng chân hôn lên môi hắn. Phải làm thế vì nếu hắn mở vali của cô ra thì mọi kế hoạch của cô đổ bể mất.
Không cản được bàn tay hắn di chuyển lung tung trong áo, Lâm Lạc cười khanh khách vỗ vai hắn.
"Anh khoan... nhột..."
"Thế ai nói là nên làm chút chuyện."
"Em có nói là không làm đâu, anh hấp tấp làm gì?"
"Không đợi được."
Cô lách ra khỏi người hắn, thè lưỡi nghịch ngợm trêu hắn. Thật là, sao hắn không nghĩ ra vợ hắn chuyện gì cũng dám làm nhỉ.
Chiều đó, cô nằng nặc đòi đi dạo biển, hắn cũng chiều cô. Lâm Lạc còn hí hửng lôi mấy bộ đồ đôi ra đưa cho hắn. Gọi là đồ đôi nhưng chỉ nói là hoạ tiết giống nhau. Cô mặc chiếc váy dài màu xanh, quần đùi của hắn cũng có hoạ tiết tương tự. Trước khi đi trăng mật, Lâm Lạc hầu như muốn nhét đầy vali quần áo như thế.
Trên bờ biển, một đôi nam nữ nắm tay nhau đi dọc. Gió biển thổi tung tóc cả hai nhưng cô gái vẫn cười rất tươi. Lục Cảnh Ngôn túm lấy mái tóc dài của cô lại định buộc lên cho gọn.
"Anh chẳng có tí thẩm mỹ nào cả, xoã tóc đi."
"Ừm."
Cô chạy trước, quay đầu lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, đôi mắt hiện lên vẻ tinh nghịch hệt như những đứa trẻ. Lục Cảnh Ngôn nhìn cô, đáy mắt hoá dịu dàng đến không tưởng.
Lục Cảnh Ngôn ôm cô về khách sạn vì Lâm Lạc chạy nhiều quá chân đau.
Lâm Lạc ngồi trên giường nhìn Lục Cảnh Ngôn đi đi lại lại mà chẳng dám thở một chút. Lục Cảnh Ngôn giận rồi.
"Cảnh Ngôn..."
Hắn vẫn không để ý đến cô.
"Anh yêu..."
Vẫn không đáp lại.
"Ông xã, em biết sai rồi."
Hắn cầm khăn ấm đến lau chỗ bị sưng lên rồi chuẩn bị bôi thuốc. Lâm Lạc dứt khoát dính hẳn lên người hắn để xoa dịu tâm trạng hắn. Huhu trái tim mỏng manh yếu đuối của cô không chịu được thế này đâu.
"Sau này đừng bất cẩn thế nữa, em rất dễ ốm." Hắn thở dài nhìn cô uỷ khuất.
"Anh cũng đừng giận em nữa."
"Anh không giận."
"Nhưng anh không quan tâm đến em."
Hắn thở dài hôn lên trán cô, mặc cho cô nũng nịu dính chặt trên người hắn. Tay vẫn xoa bóp chân cho cô. Đúng thật cô là người ông trời phái xuống để khắc chế hắn.
Hắn dỗ cho cô nằm nghỉ đến tối, còn hắn ra ngoài một lát. Lâm Lạc vẫn nghĩ hắn giận cô, ra ngoài tìm người khác, tâm trạng bỗng tệ cực kì.
Lúc sau, Lục Cảnh Ngôn về thấy cô vẫn nằm yên thì bật đèn lên định gọi cô dậy. Gối cô ướt đến thảm thương, hắn giật mình nhìn đôi mắt vẫn còn ướt của cô mà lòng đau như cắt.
"Sao lại khóc?"
"Anh chán em đúng không? Em không nghe lời, làm anh giận, anh ra ngoài tìm phụ nữ khác đúng không?"
"Em nghĩ gì vậy? Anh đi dặn nhà hàng ngừng dọn bàn vì chân em đau không đến, sẵn tiện dặn họ làm mang đến đây cho em."
Lâm Lạc nín khóc ngơ ngác nhìn hắn. Vốn muốn tìm cái lỗ chui xuống trốn cho rồi, không hiểu sao từ sau khi kết hôn, cô hay có tính đa nghi. Còn về phần tên họ Lục nào đó mỉm cười xán lạn vì phu nhân mình cũng biết ghen.
"Không khóc nữa, anh ôm em đi rửa mặt rồi ăn tối được không?"
Cô dang hai tay ôm lấy hắn, để hắn bế vào nhà vệ sinh, hệt như một đứa trẻ to xác.
Ăn tối xong, hắn bắt buộc mang cô đi tắm. Bỗng nhiên Lâm Lạc cảm thấy chuyến đi trăng mật của mình cứ thế tan tành mây khói, tâm trạng lại tệ đi.
"Sao vậy?"
Bàn tay Lục Cảnh Ngôn lướt dọc cơ thể cô, dừng lại trêu hai quả đào lớn trước ngực.
"Tại em mà không được hưởng trăng mật."
"Em muốn thì đợi em khoẻ rồi chơi cũng được."
"Nhưng còn công ty."
"Có Trần Mạc Vỹ."
Một tên giám đốc nào đó đang tăng ca bỗng hắt xì một cái.
"Em không đau lắm đâu, em muốn tắm biển."
"Nghe lời, lỡ em đau nặng hơn thì anh không tha cho bản thân đâu."
Cô ủ rũ dựa vào ngực hắn, Lục Cảnh Ngôn cũng cao hứng nghịch hai bầu ngực cô.
"Anh đừng quấy."
"Nhớ lại cũng đã lâu rồi chúng ta không làm gì đó."
Cô đỏ mặt đánh vào ngực hắn.
"Em còn đang bị đau đấy."
"Vậy nằm yên, anh làm."
Nói rồi hắn dứt khoát bế cô lên để cô đối diện mình rồi cúi người ngậm lấy một bầu ngực của cô.
"Ưʍ..."
"Trên giường nhé, em ngâm nước hơi lâu rồi."
"Đại sắc lang."