Editor: Quy Lãng
"Thật ra, trong chốc lát cậu không thể chấp nhận được cũng là bình thường, ngay cả tôi cũng không nghĩ tới, bản thân mình lại thích một người chỉ trong một tháng ngắn ngủi, còn là em trai nhỏ hơn mình vài tuổi, có lẽ là bởi vì cậu quá tốt, quá mức chói mắt nên mọi hoạt động của cậu đều làm tôi không rời mắt được.."
Đừng nói nữa, chị đừng có nói nửa..
Diệp Tiện yên lặng che mặt dưới gầm bàn, cô ấy càng nói, cảm giác tội lỗi trong cô càng tăng lên.
Không quan trọng tuổi tác, có thích hay không, cùng những thứ kia đều không quan trọng, chủ yếu là.. chúng ta là người cùng giới tính đó.
Cả đời này Diệp Tiện chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình lại được một người phụ nữ tỏ tình, còn là người mà cô xem là bạn tốt.
Nếu biết như vậy, lúc nãy cô đã dành nói trước rồi.
Vốn nghĩ nếu cô nói hủy bỏ CP trước thì mọi chuyện sẽ có chút xấu hổ, không nghĩ tới để cô ấy nói thì mọi chuyện lại càng xấu hổ hơn.
Diệp Tiện cầm nĩa inox, chậm rãi ngồi thẳng người.
Cô ngại ngùng mỉm cười trước ánh mắt đầy yêu thương của cô gái đối diện.
Nếu đây là người bình thường, cô nhất định sẽ nói "Cô thích tôi chỗ nào, để tôi sửa lại được không?", "Tôi vẫn còn nhỏ, không biết yêu đương là gì" để từ chối. Nhưng người này lại là Khương Hân, là Khương Hân chưa bao giờ nói giỡn, luôn nghiêm túc và kiên trì trong mọi việc.
Nếu như cô nói những lời đó với cô ấy, cô ấy sẽ cho là cô đang trả lời cô ấy một cách qua loa chứ không phải là thật lòng, hoặc là cô ấy sẽ nói chờ cô đợi cô các kiểu, tóm lại cô ấy sẽ không buông tay dễ dàng.
Khương Hân căng thẳng nắm chặt tay, nhìn cô đầy chờ mong: "Diệp Tiện, những gì tôi vừa nói, cậu cảm thấy.."
"Chị Hân, có một việc, tôi phải thẳng thắn nói với chị!"
Diệp Tiện nắm chặt nĩa ăn, khẽ cắn môi quyết định phải nhẫn tâm.
Nếu những từ qua loa kia đều vô dụng thì cô chỉ có thể ra một cú đấm nặng, nặng đến mức làm cô ấy hết hy vọng.
"Chuyện gì?"
Chẳng biết tại sao, Khương Hân lại có dự cảm xấu.
"Có lẽ chị đã nghe nói, tôi.. Tôi.. Tôi.." Diệp Tiện cà lăm vài giây, liền dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong: "Tôi là gay! Tôi thích đàn ông, không thích phụ nữ!"
"..."
Lần này, đến lượt Khương Hân trợn mắt hốc mồm.
Diệp Tiện cúi đầu giống như sám hối: "Tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi không có cách nào thích chị được."
Giờ phút này, Khương Hân thật hi vọng đây là do kỹ thuật diễn của cậu ta tốt, nên cô mới không thể nhận ra cậu ta đang nói dối, nhưng trực giác của phụ nữ sẽ không nói dối.
Những lời này của cậu là thật.
"Những tin đồn trên mạng đó.. đều là thật sao? Cậu thật sự là.. gay? Nhưng mà người đại diện của cậu không phải đã đăng bài làm sáng tỏ rồi sao, những cái đó chỉ là lời đồn thôi sao?"
Giọng nói của Khương Hân đều có chút run rẩy.
Diệp Tiện: "Anh ấy làm vậy đều là vì tiền đồ của tôi mà thôi, không có lửa làm sao có khói, chuyện tôi thích đàn ông, là thật."
Khương Hân: "Vậy cậu thích đội trưởng Giang Vãn Trạch của cậu sao?"
"Không phải!"
Trong nháy mắt Diệp Tiện ngẩng đầu lên: "Anh ta là người tốt bụng nhưng lại lạm tình, còn có một gương mặt như mỹ nam, không phải là loại hình mà tôi thích."
"Vậy.."
Khương Hân có chút ngơ ngác, không phải lời đồn nói cậu ta thích Giang Vãn Trạch sao? Nếu như cậu ta không thích, vậy có phải.. cậu ta vẫn chưa có đàn ông mình thích đúng không?
"Vậy cho tới bây giờ, cậu còn chưa có người mình thích đúng không?"
"Đúng.." Diệp Tiện mém chút đã đồng ý rồi, cho đến lúc cô nhìn thấy sự vui sướиɠ ẩn sâu trong ánh mắt của cô ấy, cô mới giật mình nhận ra cô ấy đang nghĩ gì.
Không lẽ cô ấy cho rằng cô chỉ đang giả vờ thích đàn ông, có lẽ cô có thể quay lại thích phụ nữ?
Không được, một chút suy nghĩ cũng không thể để cô ấy giữ lại.
"Xin lỗi, tôi chỉ nói tôi không thích kiểu mỹ nam như Giang Vãn Trạch mà thôi, kiểu mà tôi thích chính là đàn ông lạnh lùng vô tình, còn có hơi thở đầy hormone, chỉ cần một câu là có thể chinh phục tính đàn ông của tôi!"
"Đàn ông trong đàn ông! Kẻ mạnh trong đàn ông!"
Diệp Tiện nhắm mắt nói đại.