Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 87

Hàn Trạm trước nay vẫn luôn bình tĩnh thoáng chốc trở nên hoảng loạn, anh cẩn thận bế Đông Thần đặt lên giường đá, bàn tay áp lên bụng cậu.

Quả trứng nhảy lên dưới lòng bàn tay, hình như bé không tìm thấy đường ra nên đâm loạn khắp nơi. Hàn Trạm nhíu mày, "Đản Đản ngoan, đừng làm ba mệt."

Không biết có phải câu nói của Hàn Trạm có tác dụng không mà Đản Đản quả thực yên tĩnh hơn.

Đông Thần nắm chặt cánh tay Hàn Trạm, móng tay trắng gần như trong suốt đâm vào tay anh, căng thẳng tới thắt tim, giọng nói mang theo mấy phần hoảng hốt, "Anh ơi, Đản Đản muốn ra ạ?"

Hàn Trạm như không biết đau, anh trở tay nắm lấy tay Đông Thần, mười ngón tay đan lấy nhau, anh không ngừng hôn lên má cậu, một tay khác vỗ nhẹ lưng cậu, trấn an, "Thần Thần đừng sợ, anh ở đây."

Đông Thần dần bình tĩnh lại, cậu xoa xoa bụng, Đản Đản trong bụng cậu vẫn luôn rất ngoan, nếu không phải lần đó cậu uống say họ cũng không biết tới sự tồn tại của bé, cậu mím môi, gọi khẽ, "Đản Đản."

Lúc này Đản Đản trong bụng lại hơi hơi nhảy nhót như đáp lại cậu.

Cậu nắm chặt tay Hàn Trạm, một tay khác thì đặt lên bụng chậm rãi vuốt ve, sau đó cậu cắn môi dùng sức ấn mạnh một cái.

Bỗng cậu cảm thấy Đản Đản trong bụng đang chảy xuôi xuống, chỗ vảy nơi đuôi cá đã giãn ra từ lúc nào, Đản Đản theo khe hở chui ra.

Chờ đến khi cậu phản ứng lại đã thấy một quả trứng trắng tròn mượt lăn xuống khỏi đuôi cậu, khi rơi tới vây thì theo bản nắng dùng vây hất nó lên.

Trứng trắng đột nhiên bay lên, vẽ ra một độ cong xinh đẹp trong nước biển.

Họ không hẹn mà cùng ngẩng đầu, ánh mắt đều bị quả trứng hấp dẫn.

Hoàng hôn đã hoàn toàn chìm xuống biển, tia nắng cuối cùng cũng rút mất, màn đêm sắp buông xuống, biển cả lâm vào tĩnh lặng, bỗng tất cả đại dương như sáng bừng trong khoảnh khắc, như tia chớp lóe qua, lại thoáng như ảo giác.

Đông Thần vươn tay đón bé trứng, đôi mắt mở to, "Anh ơi, nó bé xíu á." Trứng trắng chỉ nhỏ bằng nắm tay cậu, so với những tiểu nhân ngư khác thì nhỏ hơn một vòng.

Tuy bé con vẫn chưa phá vỏ nhưng Đông Thần đã có cảm giác làm cha mẹ.

Cậu nâng trứng lên chu miệng hôn, "Đản Đản ơi ba là ba Thần Thần, đây là cha Hàn Trạm của con."

Sau đó nâng trứng tới trước mặt Hàn Trạm, hai mắt sáng lấp lánh, "Anh cũng nói với con một câu đi."

Đông Thần nhớ mang máng khi mình còn chưa phá vỏ đã có thể nghe thấy ba và cha nói chuyện với mình nên cậu tin bé con trong vỏ trứng cũng có thể nghe thấy.

Nhìn trứng trắng trong lòng Hàn Trạm dâng lên vô vàn dịu dàng, anh cúi đầu hôn Đản Đản, "Đản Đản ngoan lắm." Không làm ba khó chịu.

Sau khi sinh Đản Đản Đông Thần cảm thấy mình như thành con cá mặn, nằm trong ngực Hàn Trạm không muốn nhúc nhích.

Cậu mới vừa nhắm mắt định ngủ, không để ý thả lỏng tay, bé trứng từ ngực cậu bay lên, Đông Thần bỗng nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng vớt bé về, "Anh đưa rổ cho em."

Đản Đản quá nhẹ, vừa buông tay một cái là sẽ trôi nổi trong nước.

Hàn Trạm buông Đông Thần, bơi lên cầm lấy cái rổ treo trước cửa, anh giương mắt nhìn ra ngoài, đám nhân ngư nấp trong san hô đột nhiên thấy hãi hùng khϊếp vía, bị phát hiện rồi ư? Còn chưa kịp nghĩ kĩ đã thấy Hàn Trạm quay người về phòng.

Đông Thần nâng trứng trắng lên bỏ vào rổ rồi đắp thêm một tầng giao tiêu lên trên, sau đó đặt rổ ở giữa mình và Hàn Trạm, "Anh trông Đản Đản nhé."

"Được, em ngủ đi."

Có lẽ là mất nhiều sức nên chẳng bao lâu Đông Thần đã ngủ say.

Hàn Trạm xốc giao tiêu lên nhìn, Đản Đản yên tĩnh nằm trong rổ, dẫu chưa phá vỏ thì trong mắt anh Đản Đản vẫn rất đáng yêu, nhìn thế nào cũng không đủ.

Anh đậy lại giao tiêu cẩn thận rồi nhắm mắt nhưng chẳng bao lâu lại mở mắt, anh nâng trứng lên còn rổ thì tiện tay ném sang một bên, cánh tay ôm eo Đông Thần, ôm cậu vào lòng, giống như đang ôm hai bảo bối quan trọng nhất đời mình.

Đông Thần dán mặt vào cổ Hàn Trạm, hai mắt nhắm nghiền, phát ra tiếng nói mớ.

Ánh trăng đêm nay sáng vô cùng, tính ra thì hai ngày nữa là ngày trăng tròn.

Hoa Mính thong thả bước xuống nước, mái tóc dài màu nâu dài tới ngang hông buông xõa che đi tấm lưng mịn màng.

Nhân ngư đuôi tím nói, "Vương, họ đẻ trứng rồi."

"Crane." Đôi môi đỏ mọng của Hoa Mính khẽ mở, âm thanh có màu hơi mờ ảo, "Ngươi cảm thấy cậu ta là Hải Thần thật không?"

Nhân ngư đuôi tím cúi đầu, ấp úng trả lời, "Tôi, không biết."

"Thôi, ngươi truyền lệnh xuống, bảo chúng chuẩn bị cho tốt, mai hành động."

Nhân ngư đuôi tím cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ nghe thấy âm thành khàn khàn của hắn, "Tôi rõ rồi."

Đông Thần đã lâu chưa nằm mơ.

Ánh trăng dần biến mất, trong màn đêm đen kịt mặt biển hiện lên màn sương mông lung bao phủ khắp hải vực.

Không biết từ đâu truyền tới tiếng gào rống, Rãnh Biển nơi xa truyền tới tiếng chấn động rất lớn, đất đá trên cái khe ầm ầm rơi xuống, mấy con quái vật biển mặt mũi dữ tợn phá tan Rãnh Biển xông vào khu biển nông.

Toàn bộ hải vực loạn thành một cục, nhân ngư vọt vào phòng nhìn chằm chằm trứng trắng trong tay cậu, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, sắc mặt nhăn nhó, như đang cười một cách dữ tợn.

Họ điên rồi ư?

Đông Thần sợ hãi lui về sau, cậu nhìn xung quanh nhưng không thấy Hàn Trạm đâu.

Anh đâu rồi?

Sao không thấy anh đâu cả?

Gã nhân ngư cười dữ tợn nhào tới cướp bé trứng đi, xoay người vọt vào Rãnh Biển, Đông Thần cuống quít đuổi theo, cái mồm to đỏ lòm há về phía cậu....

"Đản Đản!" Đông Thần đột nhiên bừng tỉnh, kinh hoảng sờ rổ nhưng lại sờ vào khoảng không, cậu giật nảy mình, "Anh ơi, không thấy Đản Đản đâu cả!"

Đông Thần vừa có động tĩnh Hàn Trạm đã mở bừng mắt, anh nắm bé trứng nhét vào tay Đông Thần, "Đừng lo, Đản Đản ở đây, không mất."

Đông Thần dần bình tĩnh lại, cậu ôm chặt bé trứng, trên mặt hiện vẻ lo lắng, "Anh ơi, em nằm mơ, mơ thấy chúng tới bắt Đản Đản, làm em sợ muốn chết."

"Không đâu." Hàn Trạm ấn vai cậu, "Anh sẽ không để chúng bắt Đản Đản đi, đừng sợ."

Tim Đông Thần đập thình thịch, luôn có cảm giác bất an ở lại sẽ xảy ra chuyện, cậu hạ giọng, "Anh à, ngày mai chúng ta hãy rời khỏi đây."

Cảnh trong mơ không chắc là thật, nhưng lại như nhắc nhở cậu rằng nguy hiểm không nhất định tới từ Hoa Mính mà có lẽ là Rãnh Biển.

Rãnh Biển có thứ rất nguy hiểm, nếu không sao họ lại bịt nó lại. Nếu chỉ vì đề phòng sâu thì không cần thiết phải lấp kín, hơn nữa Hoa Mính có vẻ rất muốn cậu và Hàn Trạm tới Isbela.

Không, không phải, Đông Thần có cảm giác Hoa Mính không muốn bọn cậu tới Isbela mà là muốn họ vào Rãnh Biển.

Nhưng Hoa Mính vạn lần không ngờ tới cậu mang thai, quyết định không vào Rãnh Biển.

Nếu cứ như vậy kế hoạch của Hoa Mính sẽ thất bại.

Nhưng trông qua thì Hoa Mính có vẻ chắc chắn không bỏ qua, cũng không biết nàng định làm gì.

Hàn Trạm bóp bóp trán làm mình tỉnh táo, điều duy nhất anh lo là sức khỏe của Đông Thần, "Thần Thần, cơ thể em có chịu được không?"

Đông Thần xòe tay nắm một vốc nước, nước biển trong suốt trong tay cậu dần hình thành con dao, cậu nắm "con dao" phất phất về phía trước, con sứa tản sáng nhàn nhạt đột nhiên bị cắt thành hai đoạn.

Sức mạnh của cậu vẫn còn.

Đông Thần nghiêm túc gật đầu, "Không vấn đề."

"Vậy thì ngày mai chúng ta đi."

Sau đó Đông Thần vẫn thao thức, thỉnh thoảng cậu lại nhìn bé trứng trong lòng, sau khi xác nhận vẫn còn nguyên thì mới yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cuối cùng cũng tới hừng đông, Đông Thần dụi mắt ngồi dậy, "Anh ơi."

Hàn Trạm ôm cánh tay dựa vào vách tường, tầm mắt xuyên qua cánh cửa dừng ở bên ngoài.

Hôm nay nhân ngư đuôi tím tên Crane không canh giữ bên ngoài mà đổi thành một nhân ngư khác, Hàn Trạm có ấn tượng về hắn, chính là nhân ngư đã nhắc họ Rãnh Biển bị lấp.

Không chỉ vậy, bên ngoài còn mấy chục nhân ngư nấp trong khóm san hô.

Nhân ngư đuôi tím bắt hai con cá mang tới, "Vương nghe nói các ngươi vừa sinh nên bảo ta đưa hai con cá tới."

Hàn Trạm nhìn con cá chuối trên tay hắn, Hoa Mính giám thị họ nhiều ngày như vậy, biết chuyện họ thích ăn cá chuối cũng không kì lạ.

"Cảm ơn." Đông Thần cười đáp lời nhưng không vươn tay nhận cá.

Nhân ngư đuôi tím treo cá trước cửa, hắn hơi khựng lại, chưa có ý định đi, nhìn Đông Thần với vẻ muốn nói lại thôi, "Các ngươi định bao giờ đi?"

Đông Thần bỗng cảnh giác, "Ta vừa sinh Đản Đản, định qua hai ngày, chờ sức khỏe khôi phục rồi mới đi."

Qua một lúc lâu nhân ngư đuôi tím mới nghẹn ra một câu, "Nếu các ngươi tới chỗ Tesia có thể chuyển lời giúp ta được không?"

"Được."

"Nói với hắn, đao xương của hắn ta còn giữ, chờ hắn về sẽ trả cho hắn."

Hàn Trạm như ngẫm nghĩ gì đó, một tia ánh lướt qua đôi mắt, "Ta sẽ chuyển lời giúp ngươi."

Anh mơ hồ nghe ra ý trong lời nhân ngư đuôi tím kia, hắn muốn nói nơi này nguy hiểm, bảo họ mau rời khỏi.

Nhân ngư đuôi tím bơi khỏi Tiểu Thạch Ốc, những nhân ngư khác vẻ mặt bất thiện liếc hắn, "Ngươi nói gì với chúng mà lâu thế."

Nhân ngư đuôi tím trả lời, "Họ biết Tesia, ta nhờ họ chuyển lời giúp."

"Ngươi ngu đấy à, chúng còn mạng rời khỏi đây chắc..." Một nhân ngư đuôi xám khác cười nhạo.

Crane bơi tới thì nghe thấy câu này, hắn tức sôi máu, lạnh lùng quát, "Câm miệng! Đây là lời các ngươi nên nói à!"

Gã nhân ngư rụt cổ, lập tức im ru.

"Trông cho kĩ vào."

Nhân ngư đuôi xám vừa nói chuyện vỗ ngực thề thốt, "Ngài cứ yên tâm, bọn tôi sẽ trông cẩn thận, sẽ không để chúng có cơ hội trốn."

Crane khẽ thở dài, nhân ngư đuôi đen tên Hàn Trạm kia vô cùng mạnh, ngay cả hắn còn chưa chắc chịu nổi một chiêu của anh, hắn không cho rằng những nhân ngư này có thể giữ chân Hàn Trạm.

Cả đám không chú ý tới nước biển xung quanh đang dần nổi sóng, dần dần hình thành rất nhiều lốc xoáy nhỏ.

Trong Tiểu Thạch Ốc, Đông Thần chống nạnh hừ nhẹ một tiếng, đều là một đám nhân ngư xấu xa.

Sau đó cậu xách rổ nhìn bé trứng bên trong, Đản Đản ngoan ngoãn nằm im, cậu xách rổ trên tay, nói với Hàn Trạm, "Anh, chúng ta đi thôi."