Trung thu là là ngày truyền thống quan trọng của Liên Thành, ba ngày trước hội trên chợ cũng đã vô cùng náo nhiệt, trong đó đa số là bán trái cây và bánh trung thu.
Lăng gia đặt làm bánh trung thu ở cửa hàng Điền Ký, đóng gói tinh xảo, khẩu vị độc đáo. Ngoại trừ ác nhân bánh phổ biến ở Liên Thành, còn có rất nhiều hương vị đặc biệt đến từ nơi khác.
Trước đó một thời gian, Lưu quản gia tới Thông Châu làm việc, trước Tết Trung Thu vội vàng trở về, sáng sớm đã mang theo hai người hầu đi mua trái cây và bánh trung thu, đi cả buổi sáng mới kéo một xe ngựa hàng hóa quay về phủ.
Đã nhiều ngày, ngoại trừ Mộc gia phái người tặng “Đại lễ” tới đây, người lục tục tới cửa đưa quà trung thu nối liền không dứt, bậc cửa của Lăng gia dường như sắp bị đạp vỡ.
Lão phu nhân cố ý để Mộc Cẩm Nhu hỗ trợ quản lý trong viện, để cô ta hỗ trợ Lưu quản gia nhận quà và ghi chép sổ sách, đồng thời còn giới thiệu cô tới với các gia đình quá quan hệ thân mật hoặc là quan hệ thông gia với Lăng gia.
Mộc Cẩm Nhu bận đến mức chân không chạm đất, trên mặt tươi cười, rạo rực. Nha hoàn, bà vυ' trong phủ thấy cô ta đều phải cung kính vấn an, loại nịnh bợ và thái độ khen tặng này hoàn toàn khác với lúc khinh thường Mộc Vãn.
Ánh Xuân ôm một hộp bánh trung thu trở về, tức giận phun trào: “Đám người này không biết thức thời, sớm muộn gì Thiếu phu nhân cũng là người đứng đầu, nhị phu nhân kia dù sao cũng chỉ là ỷ vào lão phu nhân thích, nhất thời vinh dự thôi.”
Bệnh của Hồng Tụ đã tốt hơn rồi, tuy vẫn phải dưỡng thương, nhưng cô ấy không chịu ngồi yên, hết sốt liền vội vàng chuẩn bị chuyện lớn chuyện nhỏ của Hoa Quế Uyển.
Lúc này nghe Ánh Xuân nói, cô ấy vội dặn dò nói: “Những lời này em đừng để tiểu thư nghe được.”
Từ nhỏ cô ấy đã gọi Mộc Vãn là tiểu thư, tới Lăng phủ rồi cũng không đổi được, cứ đơn giản gọi tiếp như vậy.
Ánh Xuân cười xì một tiếng, dường như đang cười nhạo cô ấy: “Chị Hồng Tụ, đây có là gì đâu, nếu Thiếu phu nhân biết cũng chỉ hơi mỉm cười, sẽ không để trong lòng.”
“Hơi mỉm cười?”
Hồng Tụ hồ đồ, trước kia tiểu thư thường xuyên vì chuyện như vậy mà nổi trận lôi đình, không phân biệt trắng đen chạy tới làm ầm lên. Kết quả đương nhiên là khiến thiếu soái càng thêm chán ghét cô, lão phu nhân càng thêm chán ghét cô. Nếu không phải dựa vào quan hệ với Mộc gia, chỉ sợ đã sớm bị hưu.
Từ lần trước tiểu thư tới ngục, nhìn thấy cô, cô ấy liền cảm giác tiểu thư không giống với thiên kim của Mộc gia lúc trước, giống như hoàn toàn thay đổi thành người khác vậy.
Hồng Tụ không khỏi hỏi: “Có phải tiểu thư bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không?”
Cho nên mới đột nhiên thay đổi như vậy.
Ánh Xuân suy nghĩ: “Thiếu phu nhân rơi xuống giếng một lần, mọi người đều cho rằng cô ấy hẳn phải chết không thể nghi ngờ gì, kết quả cô ấy lại từ giếng bò ra. Sau khi trải qua chuyện đó, cô ấy dường như không giống lúc trước, khi đó em còn chưa hầu hạ Thiếu phu nhân, em cũng là nghe Thúy Quyên nói.”
“Bò từ trong giếng ra sao? Chính là cái giếng nước sau hậu viện à?”
“Vâng, hình như cái đó.”
Hồng Tụ nhíu mày, tiểu thư là cái vịt cạn, không biết bơi, ngay cả bồn gỗ tắm ngày thường cũng không thể quá sâu. Giếng nước kia vừa sâu vừa lạnh, tiểu thư rơi vào đó sao có thể sống sót?
Tuy cô ấy cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nói gì nữa. Cho dù thế nào, tiểu thư chính là tiểu thư, cũng không có khả năng là người khác mượn xác hoàn hồn.
Ánh Xuân không biết Hồng Tụ đang suy nghĩ cái gì, tức giận ném cái rổ lên mặt bàn: “Bên trong là bánh trung thu và trái cây được phân phát, bánh trung thu đều đã quá hạn, trái cây thối nát cũng rất nhiều. Em thấy nhị phu nhân chính là cố ý, cô ta không muốn cho Hoa Quế Uyển chúng ta đồ tốt.”
“Nếu người khác không cho chúng ta thứ tốt, chúng ta tự mình làm là được.” Bên ngoài truyền đến tiếng cười thanh thúy, Mộc Vãn tiến vào.