Mộc Cẩm Nhu nghe vậy, mắt không khỏi sáng lên: “Em hai, còn có biện pháp tốt hơn sao?”
“Em nghe nói dì Tư của Đốc Quân mang thai, Đốc Quân và lão phu nhân đều tôn sùng bà ta như bảo bối, hy vọng bà ta có thể tăng thêm hương khói cho Lăng gia. Nếu….”
Đôi mắt của Mộc Vãn Bách lạnh lùng để sát tới trước mặt Mộc Cẩm Nhu, đồng thời đè thấp giọng: “Nếu đứa con của dì Tư đột nhiên không còn, hơn nữa đầu sỏ gây tội chính là chị Hai, chị nói xem… Đốc Quân và lão phu nhân sẽ xử lý chị ta như thế nào, thiếu soái sẽ đối xử với chị ta như thế nào?”
Tuy Mộc Cẩm Nhu rất hận Mộc Vãn, ước gì cô chết sớm, sớm siêu sinh, nhưng nghe Mộc Vãn Bách nói như vậy, sống lưng cô ta bỗng nhiên rét run một trận.
Lần trước bà Tư đã suýt đẻ non, lão phu nhân quả thực dùng hết mọi biện pháp, cho dù là kết oán với Mộc gia cũng muốn ngâm cả người Mộc Vãn trong máu chó. Sau khi Đốc Quân nghe được chuyện này, vội vàng từ phía Bắc trở về, nếu không phải có thuộc hạ, tướng lĩnh đông đảo khuyên can, chỉ sợ đã tới Liên Thành rồi.
Sau khi bà Năm chết, Đốc Quân liền chiều chuộng bà Tư, rất thích cốt nhục trong bụng bà ta, lão phu nhân lại vừa ý huyết mạch của Lăng gia, mỗi ngày ba bữa đều bảo người đưa đồ tốt nhất cho bà Tư.
Nếu đứa con trong bụng bà Tư thật sự bị sảy, lửa giận của Đốc Quân và lão phu nhân sẽ không thể nào ngăn lại được. Lần trước bà Năm chết, Đốc Quân nể mặt mũi của Mộc gia mới miễn cưỡng nhịn xuống, không truy cứu trách nhiệm của Mộc Vãn. Nếu bà Tư lại xảy ra chuyện, cho dù là ông Trời cũng không bảo vệ được cô.
Còn nữa, cô ta nghe nói, thiếu soái và bà Tư là quen biết từ nhỏ, cũng coi như là thanh mai trúc mã. Lần trước bà Tư suýt đẻ non, cuối cùng vẫn là thiếu soái suy nghĩ kế sách vẹn toàn. Nếu Mộc Vãn thật sự đắc tội với bà Tư, thiếu soái tuyệt đối sẽ không để cô sống tốt, đừng nói là tới Hoa Quế Uyển, có lẽ còn muốn dùng gậy đánh cô ra khỏi Lăng phủ.
Mộc Vãn Bách thấy Mộc Cẩm Nhu dường như đang do dự, giọng lại trầm lạnh hơn vài phần: “Chị cả, sao đến bây giờ chị còn lưỡng lự? Nếu không ra tay sớm, khi nào chị mới có thể xoay người? Chị ở Mộc gia đã bị Mộc Vãn đè đầu rồi, tới Lăng gia vẫn bị cô ta bắt nạt như cũ, nếu cứ nhịn mãi như vậy, em thấy chị nên cô độc chờ ở khuê phòng, tịch mịch đến già đi.”
Mộc Cẩm Nhu nói: “Em nói nhỏ thôi, từ sau khi Mộc Vãn rơi xuống giếng đã không giống lúc trước. Ngày hôm trước chị nghe người hầu nói, Dì Hai và lão phu nhân đều ở Hoa Quế Uyển suốt đêm. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc ấy thiếu soái cũng ở đó, hơn nữa sau đêm đó đã không thấy tăm hơi bóng dáng của dì Hai. Chị đã cho người tới biệt uyển của bà ta tìm hiểu, cửa bên trong đều khóa. Dì Hai cứ như vậy mà mất tích khó tránh khỏi sẽ có phần kỳ lạ, chuyện này nhất định có liên quan tới Mộc Vãn.”
Mộc Vãn thay đổi khiến Mộc Cẩm Nhu không thể không đề phòng. Nếu cô lại trở thành người phụ nữ ngu xuẩn không biết gì lúc trước, cô ta còn mệt hơn.
“Chị Cả, sao bây giờ chị lại trở nên do dự không quyết đoán như vậy?”
Bộ dạng Mộc Vãn Bách trông khá tức giận: “Em đã nói với chị rồi, Đốc Quân vì chuyện của đại phu nhân nên không có khả năng đem bất cứ vợ bé nào lên làm vợ cả, cho dù dì Tư là người ông ta sủng ái nhất. Mà lão phu nhân tuổi tác đã cao, nhiều nhất cũng chỉ được mấy năm nữa, chờ đến khi lão phu nhân đi, người làm chủ trong phủ không phải là chị sao? Hiện tại cứ để Mộc Vãn kiêu căng đi, để thiếu soái ủng hộ cô ta, đến lúc đó cái gì cũng không liên quan đến chị. Cô ta lên làm người phụ nữ đứng đầu, chị còn có thể sống tốt sao? Thay vì sợ đầu sợ đuôi, không bằng đập nồi dìm thuyền. Nếu chị sớm nghe em nói, người được gả tới đây làm chính thất cũng không phải là Mộc Vãn.”