“Không được.” Lão thái thái kiên quyết phản đối, “Bà năm là người Lăng gia chúng ta, đã táng vào phần mộ tổ tiên Lăng gia, trăm triệu không thể đào mồ khai quan, dù bà ta trúng độc chu sa mà chết, ai trước đó cũng có thể hạ chu sa cho bà ta, vì sao cứ phải là bà hai?”
Mộc Vãn nói: “Cháu đã bảo Ánh Xuân tìm người đi lục soát phòng Xích Nhi, hẳn là sẽ nhanh chóng có thể có kết quả.”
Vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa, Ánh Xuân vội vàng đi qua mở cửa.
Không lâu sau, cô ấy đã cầm một cái hộp nhỏ tiến vào, đầu tiên là trình cho Lăng Thận Hành.
Lăng Thận Hành mở ra nhìn, bên trong chẳng những có chu sa còn có mấy cây thuốc mùi gay mũi.
Mộc Vãn nhìn: “Bà hai vào thời khắc yếu nhất bị người khác hại, chẳng những có chu sa còn có thạch tín, dì ấy là một người phụ nữ có phép tắc, mấy thứ này chẳng lẽ là tự dùng?”
Lăng Thận Hành đóng hộp lại, tức giận nói: “Bà không cần giảo biện, khai quan nghiệm thi cũng không cần, chuyện này tôi sẽ nói cho đốc quân, bà với Lý phó quan thông da^ʍ, còn dùng độc chu sa gϊếŧ bà năm giá họa Thiếu phu nhân, những việc này không cần tôi tính toán sổ sách với bà, đốc quân đương nhiên sẽ tính rõ ràng với bà.”
“Thiếu soái, tôi bị oan.” Bà hai quỳ xuống đất khóc ròng nói: “Tôi oan thật, tất cả đều là Xích Nhi làm, căn bản tôi không biết.”
Lăng Thận Hành cười lạnh: “Bà thật sự cho rằng chúng tôi là kẻ ngốc, Xích Nhi một nha hoàn chẳng lẽ còn có thể làm ra chuyện gì.”
Anh lại chuyển hướng lão thái thái: “Cháu bảo người trông giữ bà hai trước, chờ đến sau khi đốc quân về định đoạt, bà nội, bà cảm thấy như vậy ổn thỏa chưa?”
Lão thái thái có thể nói cái gì, dù không khai quan nghiệm thi, Lăng Thận Hành đã tin Mộc Vãn trước, hơn nữa chuyện bà hai hại chết bà năm với vu oan bà có thể không truy cứu, nhưng bà ta hồng hạnh xuất tường đội nón xanh cho đốc quân thì bà không thể chịu đựng.
“Mẹ, cứu con, mẹ, con bị oan.” Bà hai quỳ bò lên trước, muốn nắm vạt áo lão thái thái, lại bị bà duỗi tay gạt đi.
Giọng lão thái thái lạnh băng: “Theo lời Hi Nghiêu nói mà làm, mặt khác, chuyện này có liên quan tới vinh nhục Lăng phủ, bất cứ kẻ nào cũng không được nói ra ngoài, nếu để tôi phát hiện ai ở sau lưng lấy chuyện này khua môi múa mép, đừng trách tôi trở mặt vô tình.”
Lão thái thái làm chủ mấy chục năm tại nội viện, uy vũ làm bốn phía khϊếp sợ, mọi người đều gật đầu đồng ý, không dám nhiều lời.
“Được rồi, tôi mệt mỏi, tan đi.”
Lão thái thái ấn huyệt Thái Dương, đứng dậy đi ra ngoài, Tuyết Thu vội vàng đỡ bà.
Lăng Thận Hành bảo cảnh vệ tiến vào mang bà hai cùng Xích Nhi đi, hợp với Thúy Quyên cùng em gái Lý phó quan cũng cùng bị mang theo xuống.
Cho đến khi mọi người trước sau rời đi, Hoa Quế Uyển mới khôi phục bình yên.
Mộc Vãn cũng cảm thấy hết sức, ngồi ở một trên ghế uống nước trà.
“Sắp xếp tất cả, cô cũng hao tổn tâm huyết.” Tiếng nói lạnh nhạt vang lên, Mộc Vãn thiếu chút nữa phun ngụm nước ra.
Lăng Thận Hành không đi, còn êm đẹp ngồi ở chỗ kia, cô thật sự nói miệng khô lưỡi khô, vừa rồi còn loạn rầm rầm không phát hiện, anh luôn như thế này, lặng yên không một tiếng động, khí tràng đã phóng ra thu lại.
Mộc Vãn nói: “Thiếu soái chẳng lẽ không cần trở về nghỉ ngơi?”
“Cô không phải rất quan tâm chất lượng giấc ngủ của tôi sao, cho nên, tự tôi tới tặng cho cô nhìn đây.”
Mộc Vãn chớp mắt, thoáng chốc không phản ứng lại được, chờ cô lấy lại tinh thần, Lăng Thận Hành đã đi đến mép giường cô ngủ.