Mộc Vãn mở tay ra, trong lòng bàn tay là một bóc giấy nho nhỏ, cô chậm rãi mở bọc giấy ra, âm thanh này hơi lạnh lẽo.
“Đây là cái gì, đỏ đỏ, cứ như hạt cát vậy.” Lăng Tuyết Thu nhìn thấy thứ được gói trong giấy, ngạc nhiên hỏi lại.
Mộc Vãn dùng ngón tay trắng muốt của mình bốc mấy hạt cát này lên, ánh mắt lạnh lùng như tuyết: “Đây là Chu Sa.”
“Không phải Chu Sa cũng là nguyên liệu làm thuốc sao?” Lăng Tuyết Thu hơi nghi ngờ, “Em đã thấy trong rất nhiều đơn thuốc.”
“Chu Sa đúng là một nguyên liệu làm thuốc, nhưng nó khác với những nguyên liệu thuốc bình thường, trong quyển sách ‘Bão Phác Tử - Kim Đan’ đã viết ‘Đốt cháy cây cỏ bình thường sẽ thành tro, còn đốt Chu Sa sẽ thành Thủy Ngân, chiết xuất lại sẽ biến thành Chu Sa, nói cách khác, nếu Chu Sa bị lửa đốt, nó sẽ biến thành Thủy Ngân kịch độc, dù không bị lửa đốt, dùng trong một khoảng thời gian dài sẽ trúng độc mãn tính, thứ độc này tác động trực tiếp đến trung khu thần kinh, cuối cùng sẽ gϊếŧ chết người.” Mộc Vãn áng chừng gói giấy trong tay: “Đây chỉ là một phần do chị chiết xuất ra được, cộng thêm những thứ được hòa tan trong liều thuốc kia, đủ để khiến người ta chết ngay lập tức. Thúy Quyên nói mười lăm ngày, cũng chính là ngày hôm nay, nếu chị dùng thứ thuốc này đủ nửa tháng, bây giờ không phải bệnh giả, mà thật sự xuống suối vàng rồi.”
Vừa nói xong lời này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Thúy Quyên ngã ngồi xuồng đất, trong mắt hiện ra vẻ không thể tin nổi, rõ ràng Xích Nhi từng nói, cô ta chỉ muốn dạy dỗ Thiếu phu nhân một chút, dù uống nửa tháng cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, vì sao lại khác với lời Thiếu phu nhân đã nói chứ.
Mộc Vãn đặt số Chu Sa đó ở trước mặt Lăng Thận Hành: “Mời Thiếu soái nhìn xem, thứ này có phải Chu Sa không?”
Lăng Thận Hành nhìn thoáng qua, gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Thúy Quyên như thanh kiếm sắc bén, khiến người ta không rét mà run.
Mộc Vãn tiếp tục nói: “Chiếc vòng tay mà cô đưa cho tình nhân kia, tôi đã nhờ Thiếu soái phái người đi điều tra rồi, tin tưởng sẽ nhanh chóng đưa đồ vật và cả người đó đến đây, ở trên người cô, chắc vẫn còn vàng bạc và đồ trang sức mà Xích Nhi thưởng cho cô nhỉ, có muốn đi lục soát ngay bây giờ không?”
Thúy Quyên quỳ trên mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy, từng câu từng chữ của Mộc Vãn như cây kim đâm vào đầu quả tim của cô ta.
“Đúng rồi, nếu là thuốc do lão phu nhân phái người đưa đến, chúng ta cũng có thể đi tìm người do lão phu nhân phái đến để đối chứng, Ánh Xuân, bây giờ em đi tìm nha đầu chuyên phụ trách chuyện này ở trong phòng lão phu nhân đến đây đi.”
“Không, không cần, Thiếu phu nhân.” Lúc này Thúy Quyên đã nằm sấp trên mặt đất, cơ thể run rẩy, cô ta biết cô ta chống chế thế nào cũng vô dụng.
Cô ta tưởng Thiếu phu nhân vẫn ngu dốt dễ lừa gạt như trước kia, không ngờ cô đã sớm nhìn thấu cô ta rồi, người thật sự ngu xuẩn là cô ta.
“Xem ra, cô đã định nói thật rồi.” Mộc Vãn chậm rãi ngồi xuống, lạnh lùng liếc nhìn cô ta, “Tôi biết cô không có lòng hại tôi, chỉ bị người khác xúi giục, nếu hôm nay tôi chết đi, Lăng gia và Mộc gia đi điều tra, cô sẽ là người đầu tiên bị nghi ngờ, đến lúc đó, cô lại nói có người xúi giục cô, còn có ai tin tưởng sao?”
“Tôi nói, Thiếu phu nhân, tôi sẽ nói hết.” Thúy Quyên khóc thút thít, “Lúc trước Xích Nhi đến tìm tôi, để tôi giám sát mỗi một hành động của Thiếu phu nhân, sau khi Thiếu phu nhân rơi xuống giếng, cô ta lại đưa cho tôi một gói thuốc, để tôi cho vào trong thuốc bổ mà Thiếu phu nhân dùng mỗi ngày, tôi đã hỏi cô ta, cô ta nói chỉ muốn dạy dỗ Thiếu phu nhân một chút, tôi không biết sẽ gây hại đến tính mạng, vì vậy tôi mới bằng lòng hạ thuốc giúp cô ta, nếu tôi biết loại thuốc này sẽ khiến Thiếu phu nhân mất mạng, dù cô ta cho tôi bao nhiêu tiền, tôi cũng không làm.”
“Thật sao?” Mộc Vãn lạnh lùng nhìn cô ta, “Đúng là cho bao nhiêu tiền cũng không làm sao?”