“Thiếu phu nhân, Thiếu soái.” Thúy Quyên quỳ trên mặt đất, sợ đến run lẩy bẩy, “Tôi, tôi nhân lúc Thiếu phu nhân để tôi đi mua đồ đã làm chút việc riêng, người đàn ông kia do nhà tôi giới thiệu, chúng tôi ở chung một khoảng thời gian, đúng giai đoạn tình cảm nồng nhiệt, vì vậy tôi mới lén lút chuồn đi gặp anh ấy, nếu Thiếu phu nhân muốn trách tội, Thúy Quyên cũng nhận.”
Giọng điệu uất ức này của cô ta cứ như đã chịu sự oan ức lớn lao, dù làm đầy tớ trong phủ Đốc Quân, nhưng ai cũng có quyền yêu đương, cô ta cũng không bị bán vào đây, nếu Thiếu phu nhân truy cứu việc cô ta đi ra ngoài gặp riêng tình nhân, truyền ra bên ngoài sẽ khiến người ta cảm thấy cô không có tình cười, ngay cả lão phu nhân cũng rất khoan dung và quan tâm đầy tớ.
Tất nhiên Mộc Vãn cũng biết Thúy Quyên đang suy nghĩ gì, cô không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà.
Lăng Tuyết Thu lại không nhịn được, bước tới chỉ vào Thúy Quyên giận dữ nói: “Cô muốn đi ra ngoài gặp tình nhân, không ai ngăn cô được, nhưng trong lúc chị dâu bị bệnh nặng, cần được uống thuốc ngay lập tức, cô lại còn lề mề ở bên ngoài, căn bản không để ý đến sự an nguy của chị dâu, cô muốn đi tìm người đàn ông kia thì đi lúc nào chẳng được, lại còn đi ngay lúc chị dâu đang cần nhất.”
Thúy Quyên nhìn thoáng qua Mộc Vãn đang uống trà, nói nhỏ: “Không phải Thiếu phu nhân vẫn còn khỏe à!”
“Cô…” Lăng Tuyết Thu không ngờ nha đầu này lại vô liêm sỉ như vậy, rõ ràng đã làm sai chuyện vậy mà còn nói rất có lý.
“Được rồi.” Mộc Vãn đặt chén trà xuống, “Tôi nghĩ cô đến độ tuổi mới biết yêu, thích đàn ông cũng là việc hợp tình hợp lý, nhưng cô đi đến ngõ Hồng Phương rồi về đến đây cũng chỉ tốn nửa tiếng thôi, nhưng cô lại đi cả một tiếng rưỡi, cô đã làm gì trong khoảng thời gian đó?”
“Tôi…”
“Để tôi nói giúp cô.” Ánh Xuân tức giận nói: “Cô đến sân riêng của bà hai, còn gặp mặt Xích Nhi kia nữa, về việc cô đã nói gì với cô ta, có cần tôi lặp lại một lần nữa không?”
Lăng Thận Hành chỉ ngồi bên cạnh nghe mấy người phụ nữ này nói tới nói lui, lúc này lại kéo lên người bà hai, anh cũng nghiêm túc hơn đôi chút, cảm giác đây không phải việc chủ nhân hỏi tội vì nha hoàn làm sai chút việc nhỏ.
Thúy Quyên còn tưởng bọn họ chỉ đi theo cô ta đến ngõ Hồng Phương, không ngờ đến lúc vào trong phủ, cô ta đã đi lòng vòng một hồi vẫn bị bọn họ nhìn chằm chằm, chỉ sợ cuộc nói chuyện của cô ta và Xích Nhi cũng bị nghe thấy hết rồi.
Cô ta sợ hãi, đôi môi của cô ta trắng bệch, nhìn Mộc Vãn và Lăng Thận Hành ngồi ở nơi đó, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trái tim điên cuồng nhảy lên.
Ánh Xuân thấy cô ta sợ đến mức không nói được câu nào, dứt khoát nói thay cho cô ta, cô ta đã đòi tiền Xích Nhi như thế nào, lại nói cho Xích Nhi biết đã để Thiếu phu nhân uống thuốc bổ đủ nửa tháng như thế nào, bây giờ còn đang hôn mê.
Lăng Thận Hành nghe đến đây, lông mày càng nhíu chặt hơn, ánh mắt nhìn về phía Thúy Quyên phủ đầy mây đen.
Cuối cùng Thúy Quyên đã tỉnh táo lại, vội vàng dập dầu: “Thiếu phu nhân hiểu lầm tôi rồi, thuốc kia là trong phòng lão phu nhân giao đến đúng giờ, tôi chỉ mang đến cho Thiếu phu nhân theo thông lệ, hơn nữa Thiếu phu nhân uống thuốc, cơ thể cũng tốt hơn, không có gì khác lạ.”
“Thật sao?” Mộc Vãn cười lạnh, “Tôi không có gì khác lạ, cô nên thấy vui hay là không vui đây?”
Thúy Quyên ngẩn ngơ nhìn cô đứng lên đi đến căn phòng nhỏ ở phía sau, không lâu sau, Mộc Vãn ôm một bình thủy tinh đi ra.
Trong bình chứa đầy thuốc Đông y đen xì đắng chát.
“Cái bát trong tay cô là thuốc được đưa đến hôm nay, còn ở trong này là thuốc của 14 ngày, cô có biết tôi đã chắt lọc được thứ gì từ trong này không?”
Đừng nói đến Thúy Quyên, tất cả mọi người đều thấy mơ hồ.