Bẫy Tình

Chương 3

Tại sân bay dòng người qua lại, nơi nơi là những cuộc chia ly đầy nước mắt, là những cuộc hội ngộ đầy hân hoan .

Tiết Phi nhìn lên bầu trời xanh thẳm ánh mắt dõi theo chiếc máy bay đã cất cánh bay cao. Hốc mắt chất chứa một tầng hơi mỏng, cô đưa tay xoa mắt .

Khẽ mỉm cười, con đường lớn phía trước rộng mở chào đón Tiết Vũ cũng là nguyện vọng thời thanh xuân của cô .... nay phải để cậu thay cô thực hiện rồi.

Reng....reng....

Là một số máy lạ, cô chần chừ một lát rồi quyết định nghe máy, xoay người cất bước ra khỏi sân bay.

" Alô..."

" Chào cô, cô có phải Tiết tiểu thư hay không ??"

" Đúng vậy....anh là.... "

" Thưa tiểu thư, tôi là thư ký của Kỳ tổng tôi tên Trần Minh, hiện tại cô có thời gian rảnh hay không tôi theo lệnh của Kỳ tổng đưa cô đến một nơi "

Tiết Phi nghe vậy bước chân hơi khựng lại cô chớp chớp mắt hai cái , nhướn nhướn mày ... nói

" Tôi đang ở sân bay ..."

" Vâng xin cô đợi một lát, tôi sẽ đến ngay."

Cúp máy cô đi đến một băng ghế chờ ở bên ngoài ngồi đợi người đến, cô đưa tay vuốt lấy mái tóc bị gió thổi tung.

Bán đi thân thể để nhận lấy lợi ích mình cần, khom mình hầu hạ người khác chính mình không được biểu hiện cảm xúc buồn vui.

Làʍ t̠ìиɦ nhân cho kẻ khác ....có lẽ đây chính là nỗi nhục lớn nhất cuộc đời cô...vì đâu mà nông nổi đến hôm nay ...vì đâu mà đi đến bước đường này ...vì đâu cơ chứ....

________________________________________

Qua hai tiếng sau, Tiết Phi được Trần Minh đưa đến một khu biệt thự xe dừng lại Trần Minh lịch sự mở cửa cho cô.

" Tiết tiểu thư ... Mời cô vào "

Cô thấy vậy hơi gật đầu rồi bước xuống xe đi vào trong .

Sân vườn thoáng đãng, bên trong ngôi nhà đang có gần 10 người đang sửa chữa. Cô hồ nghi nhìn về phía Trần Minh.

Trần Minh thấy vậy cười cười, người phụ nữ này rất khác với những nữ nhân ỏng ẹo trước đây bên cạnh Kỳ tổng .

Cả quãng đường đi cô vẫn luôn im lặng không tò mò, không nôn nóng, cô chỉ nhẹ nhàng ung dung mà nhìn cảnh vật bên ngoài.

Có thể làm thư ký bên cạnh Kỳ Hạo Lâm lăn lộn giới thương trường bao năm Trần Minh tất có bản lĩnh nhìn người.

Tuy chỉ tiếp xúc với cô một thời gian ngắn nhưng anh có thể nhìn ra, cô không phải là loại người có thể đi làʍ t̠ìиɦ nhân của kẻ khác, trên người cô bất tri bất giác luôn toát ra vẻ ung dung cao quý .

Nói đi cũng phải nói lại, người bình thường mà nhìn thấy cảnh vật trước mắt thì nhất định đã nhảy cẩng lên vui mừng vì được lợi, nhưng cô gái này không biểu hiện gì rõ ràng cả, mà lại dùng ánh mắt như là.... anh có muốn nói gì hay không ....mà nhìn chằm anh.

" Haha...đây là quà Kỳ tổng tặng cho tiểu thư ...sau này tiểu thư cứ ở đây...nội thất bên trong xin tiểu thư cứ tự do sai người sắp xếp "

Tiết Phi nghe vậy cô như hiểu rõ được điều gì, cô khẽ cong môi nhẹ nhàng đáp lại Trần Minh .

" Vậy... phiền anh giúp tôi chuyển lời cảm đến Kỳ tổng nhé "

" Không có gì, không có gì....việc tôi nên làm thôi .."

Tiết Phi không trả lời mà cười cười với anh ta coi như đáp lệ, Trần Minh thấy vậy ánh mắt đảo quanh anh cười giả lả

" Vậy... nếu không còn việc gì.... tôi có thể hay không xin phép đi trước ạ ..."

Ánh mắt cô khẽ dao động, nhưng ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng như trước

" Ừm ...vậy không tiễn...thư ký Trần..."

Trần Minh cười cười, cô gái này ...anh ta cư nhiên bỏ mặc cô lại đây vậy mà cô không hề nổi giận hay sao...anh vốn muốn thử cô một chút ....Nhưng không ngờ lại thu được kết quả ngoài dự đoán....

" Haha....chào cô... vậy tôi xin phép được đi trước "

Tiết Phi nhìn bóng lưng Trần Minh rời đi khẽ cụp mắt xuống hít một hơi thật sâu, cô xoay người bước vào trong nhà, bắt đầu sắp xếp phân công mọi người làm việc.

" Tường nhà, anh hãy dùng màu xanh dương nhé."

" Rèm cửa, cô hãy dùng vải màu xanh dương thêm một chút hoạ tiết màu trắng."

" Sofa và bàn ăn, anh giúp tôi đặt ở chỗ này ....vâng đúng.... cảm ơn...."

Cô bận rộn cả ngày với các công nhân, rốt cuộc cũng đã hoàn thành xong sơ bộ của ngôi nhà...

Nhìn quanh căn nhà một vòng cô đưa tay lau mồ hôi trên trán khẽ thở dài, làʍ t̠ìиɦ nhân thì thứ nên làm và thứ nên nhận cô vẫn luôn rất tự giác .

Có lẽ nơi đây sẽ là nơi cô sống suốt hai năm còn lại này, nên cô không do dự hay ngần ngại mệt mỏi làm việc tay chân, chính mình bày trí căn nhà... đã quyết định sống ở đây rồi thì phải cần có một chút ấm áp của một ngôi nhà nên có ....đúng không ???

Hưʍ....cô nhìn quanh, hình như còn thiếu một chút gì đó.

___________________

*Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Kỳ thị.

" Cô ta ... không cáu gắt, không đòi hỏi, không thắc mắc bất kì vấn đề gì ????"

" Vâng...Kỳ tổng..."

Kỳ Hạo Lâm nghe Trần Minh trường thuật lại quá trình ngày hôm nay của Tiết Phi, anh không khỏi nhếp mép cười tà quăng cây bút đang cầm trên tay, ngã đầu ra sau ghế .

" Ha....hình như tôi tìm được một món đồ chơi thú vị thì phải...."

Anh đưa tay vuốt cánh môi của mình.

" Tiết....Phi... Không biết cô không ham danh lợi lộc hay là muốn nhiều hơn đây."

Anh bỗng dưng hơi nhớ gương mặt lạnh nhạt như băng kia. Ưʍ....dáng vẻ thanh cao như đoá tuyết liên ấy.... so với khi ở dưới thân anh rêи ɾỉ, quả là khác xa một trời một vực ...