*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tĩnh Tri hoang mang vô cùng.
Nàng ấy đang đứng trong dòng thời gian chảy ngược.
Cô gái váy trắng căn bản không thể phát hiện ra nàng ta.
Bởi vì đây là chuyện đã xảy ra trong quá khứ, không một ai có thể thay đổi.
Nghịch chuyển thời gian?
Thay đổi lịch sử?
Căn bản là bất khả thi!
Vậy mà cô gái này lại phát hiện ra nàng ấy.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Đầu óc Tĩnh Tri trống rỗng.
Ông lão tóc trắng ngồi đối diện cô gái váy trắng bỗng hỏi: “Các hạ đang nhìn gì?"
Cô gái thu tầm mắt về, lạnh lùng nói: “Một người chết”.
Dứt lời, nàng ấy vung tay bắn một quân cờ trắng ra.
Đồng tử Tĩnh Tri co rụt lại.
Nàng đã ngửi được mùi của cái chết đến gần.
Không địch lại!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng ấy.
Đúng lúc nước sôi lửa bỏng này, Tĩnh Tri nhanh trí kêu lên: “Ta là bạn của Diệp Huyên!"
Quân cờ dừng lại ngay trước trán nàng ấy.
Tĩnh Tri thở phào trong lòng.
Nàng ấy đã đặt cược chính xác.
Rằng cô gái này rất để ý đến Diệp Huyên.
Cô gái váy trắng nhìn Tĩnh Tri: “Bạn của ca ca?"
Tĩnh Tri vội vàng gật đầu: “Đúng vậy!"
Cô gái váy trắng lại lắc đầu: “Không, ngươi không phải”.
Tĩnh Tri cũng không giải thích mà khom người thi lễ: “Đa tạ tiền bối tha mạng”.
Cô gái váy trắng: “Biết vì sao ta không gϊếŧ ngươi không?"
Tĩnh Tri: “Vì Diệp công tử”.
Cô gái váy trắng lắc đầu: “Vì ngươi quá yếu, vừa khéo có thể thành đá mài cho huynh ấy”.
Tĩnh Tri: “...”
Ông lão ngồi đối diện cô gái váy trắng hỏi: “Các hạ đang nhìn thấy gì?"