Lục Tinh Nhàn ngồi trên ghế, nhìn Tả Tiễn mang vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhưng thực tế mí mắt đang run rẩy, cô khẽ cười.
Bây giờ trong phòng thay trang phục chỉ có cô và nàng, tất cả trợ lí đều chờ bên ngoài, cả hai không thể tốn nhiều thời gian trong này.
Nắm chặt nắm tay, chớp mắt một cái. Móng tay bị bấm mạnh đến mức trắng bệch.
Lục Tinh Nhàn nhìn Tả Tiễn thở đều, l*иg ngực phập phồng, bỗng nhiên lên tiếng "Tiễn Tiễn, em thật sự nghĩ... chị không dám hôn em?"
Nghe đến đây Tả Tiễn vội vàng mở to mắt.
Tiếp theo còn chớp chớp mấy cái!
Hệt như đang muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ 'Chị tới đây, tới đây đi, em không có sợ chị hôn em đâu.'
Lục Tinh Nhàn chậm rãi đặt ly nước xuống bàn, nhìn thoáng qua miệng ly thấy mặt nước vẫn còn rung nhẹ.
Sau đó cô chỉ lặng lẽ ngồi ở đó, không hề có động tác nào tiếp theo.
Tả Tiễn lặng lẽ hé một mắt ra, nhìn Lục Tinh Nhàn vẫn giữ dáng vẻ bất động như núi bên cạnh mình, khẽ xoay xoay ghế vài cái.
Có chút sợ rồi.
Lục Tinh Nhàn không sợ có người nói cô chơi đại bài(*), hôm nay cô không lên quay phim cũng chẳng sao cả!
Nhưng nàng không thể như vậy được!
Chẳng lẽ sau này để Hồ Cương Nghị cười nhạo suốt hay sao!
Nàng giương mắt nhìn chăm chú Lục Tinh Nhàn, ánh mắt chứa đầy ý cầu xin tha thứ – Hệt như đang muốn nói 'A Nhàn, em sai rồi, chị tha cho em đi!'
Lục Tinh Nhàn nhìn dáng vẻ này của nàng, cảm thấy như có vật gì mềm mại dưới đáy lòng, hòa tan thành ly kem sữa, không thể nói nên lời nào.
Đôi môi không nhịn được mà cong lên nở nụ cười, cô còn muốn khi dễ Tả Tiễn nữa cơ.
Cô vô cùng thích cái kiểu kɧıêυ ҡɧí©ɧ không thành lại quay về sợ hãi.
Cũng may lát nữa sẽ có nhân viên đến gọi.
"Đi thôi." Lục Tinh Nhàn đứng dậy.
Suy nghĩ một chút, cầm ly nước bên cạnh ra ngoài – Tuy bên trong ly không còn đá nhưng cũng đã lạnh lạnh rồi.
Mùa hè uống nhiều thêm chút...
Vừa lọc khí lại còn dập lửa.
*
Trang phục đệ tử phái Thương Khung đều có màu trắng xanh trong suốt, được làm vô cùng tinh xảo. Bên ngoài còn được phủ một lớp thuật pháp thanh khiết, nếu không bị ngoại lực làm hư thì nó sẽ luôn giữ vẻ nguyên vẹn như ban đầu.
Nam đệ tử đầu đội ngọc quan(**), nữ đệ tử thì được phối trang sức hoặc mão.
Giờ phút này bộ y phục trắng xanh của Non Tiễn đã không còn sạch sẽ nữa, cả người nàng lấm lem bùn lầy, trên cơ thể còn dính không ít chất lỏng thực vật màu đen.
Chút thuật pháp thanh khiết không còn tác dụng nữa, thậm chí trên bụng Non Tiễn còn có một vết rách thật to, bên trong là làn da trắng nõn nhưng lại lấm đầy bụi bẩn vô cùng chói mắt.
Ngọa Tinh Bàn cầm kiếm chạy đến, nhìn thấy cả khung cảnh này.
Bên cạnh nàng là con Thất Thái Loan Phượng, là một thú cưỡi thay cho việc đi bộ. Tuy không thể xem là vô cùng quý giá nhưng cũng là thứ hiếm thấy trên thế gian.
Nàng cúi đầu quan sát Non Tiễn hồi lâu, chợt quay đầu lại, nhẹ nhàng vuốt ve vùng lông diễm lệ sau tai của loan phượng "Đi đi."
Loan phượng cao giọng kêu một tiếng, âm thanh xông phá chín tầng, đem lại làn sóng đỏ rực giữa mảnh đất quỷ sát này.
Làn sóng chạm đến Ngọa Tinh Bàn, tự động tiêu tán.
Lông máy nó nhíu lại, lộ ra dáng vẻ ủy khuất hệt như con người.
Nhưng tựa hồ chủ nhận không hề có ý định thay đổi quyết định.
Loan phượng rũ chiếc cổ thon dài, lông đuôi kéo lê trên đất, mỗi bước đi đều dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía sau.
Chủ nhận vẫn không hề nhìn về phía nó, chỉ chuyên chú nhìn chăm chú vào kẻ chưa rõ sống chết đang nằm trên đất, thậm chí trông còn chẳng bằng một người phàm.
Bỗng loan phượng giật mình, lại một tiếng ngân dài, móng vuốt đen cao mạnh trên đất, nhìn dáng vẻ như một chú cún nhỏ đang đào bới, sau đó rối rít bay đi.
*
Cuối cùng cũng yên tĩnh. Ngược lại, Ngọa Tinh Bàn lại cảm thấy có chút khó chịu.
Nàng đưa tay ra, phía trên xuất hiện một bộ y phục màu đen. Sau đó một ánh sáng lóe qua, y phục lấm bẩn của đệ tử phái Thương Khung trên người Non Tiễn đã được thay thành bộ y phục cũ màu đen.
"Từ nay về sau, ngươi không còn gì liên quan đến phái Thương Khung nữa." Dường như Ngọa Tinh Bàn thở dài một tiếng, một tay vuốt ve góc mặt của Non Tiễn, thấp giọng nói "Ngươi có một cô mẫu, từ khi sinh ra đã là Ma Phượng, hiện là đại địch của tiên môn... đứng đầu Ma giới. Sau khi ngươi tỉnh lại, hãy đi về phương Bắc, đi tìm nàng."
Mí mắt Non Tiễn rung động một chút, thoáng cái không còn động nữa.
Chỉ có bàn tay đang giấu sau lưng đang lặng lẽ siết chặt lại.
– Nếu như đã muốn nàng chết, cần gì phải đến Ma giới tìm nàng!
Dường như Ngọa Tinh Bàn không nhận ra điều này.
Nàng luyến tiếc nhìn đôi mắt Non Tiễn, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười nhẹ nhàng.
Nụ cười kia rất nhẹ, nhẹ đến mức tưởng chừng tựa như gió tuyết ngày xuân, chưa kịp nhìn thấy rõ đã chẳng còn bóng dáng đâu.
Một khắc sau, nàng đem những tinh nguyên vốn đã bị loại bỏ khỏi cơ thể, một lần nữa trở về với Non Tiễn.
Đương nhiên gân cốt cả người Non Tiễn đều đứt gãy từng đoạn, huyệt thiên trung cũng bị phong kín trực tiếp, hoàn toàn không có cách nào cảm nhận được.
Nếu như không không có nội đan có thể giúp nàng truyên tinh nguyên vào cơ thể lần nữa thì... Không lâu sau tinh nguyên sẽ tiêu tán dưới đất trời.
Chợt Ngọa Tinh Bàn cười khổ một tiếng, sau đó khẽ mím môi, không chút lưu tình đưa tay thăm dò vào bụng mình, lấy ra một viên châu còn đang rung chuyển tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Đó là nội đan bổn mạng của nàng.
Nếu đánh mất nội đan... Nàng cũng sẽ thành một người phàm tục.
Cũng vì thế mới đuổi đi vật cưỡi của mình. Dẫu sao nàng cũng đã không còn năng lực để trông nom, chi bằng cứ trục xuất nó ngay từ đầu, nó còn có thể tự do bay lượn giữa đất trời, không cần câu nệ mảnh khế ước ràng buộc.
Theo kim đan rời khỏi thân thể, mắt thường cũng có thể nhận ra sắc mặt nàng tái nhợt hơn bình thường.
Bỗng nàng nhận ra – Dù làm cách nào, kim đan này cũng không chịu dung hợp với cơ thể Non Tiễn.
Ngọa Tinh Bàn sững sờ tại chỗ.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt nàng vô cùng kiên trì, tựa như đã đưa ra một quyết định. Cắn răng ngậm kim đan vào miệng, chậm rãi cúi đầu –
Dường như thời gian bỗng dừng lại trong khoảnh khắc này.
Một giây.
Hai giây.
Sắp trôi qua cả một phút, cuối cùng Hồ Cương Nghị chẳng thể nín thở chờ Ngọa Tinh Bàn đưa ra động tác tiếp theo nữa!
Anh đứng dậy, cuốn kịch bản gõ điên cuồng vào phía sau máy quay "Cô hôn đi! Cô phải hôn đi chứ! Ngốc cái gì vậy!"
Nói xong, anh mới phản ứng kịp người trước mặt là Lục Tinh Nhàn, bỗng ngẩn người ra.
Ngay lập tức trở về dáng vẻ đạo diễn chuyên nghiệp. Mấy giây yên tĩnh trôi qua, Hồ Cương Nghị chạy về phía Lục Tinh Nhàn nhanh như chớp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi "Tinh Nhàn, có chuyện gì không?"
Tả Tiễn vẫn nằm đó giả vờ ngủ, nhưng hai nhân lắc lư như đang muốn biểu lộ suy nghĩ hiện tại của chủ nhân – Chị tới đi, tới đây đi, em đang chờ nè!
Lục Tinh Nhàn cong môi cười một tiếng.
Ngày càng đông người hơn, lá gan của Tả Tiễn cũng lớn hơn.
Cô cười một tiếng đáp lời "Không có chuyện gì cả, xin lỗi, vừa rồi tôi chưa khống chế đúng tâm trạng, quay lại lần nữa đi."
Hồ Cương Nghị đáp lại một tiếng rồi trở về chỗ ngồi, thấy cả hai đã vào vị trí, bỗng nhiên anh dùng loa nhỏ nói "Hai cô chú ý tư thế một chút, đừng quá... Ừm, quá gì đó."
Lục Tinh Nhàn nghe vậy khó hiểu bật cười.
Ngược lại Tả Tiễn không nhịn được mà hé mắt nhìn một chút.
Tư thế? Tư thế làm sao cơ?
__________________
(*) Chơi đại bài – 耍大牌: Ý chỉ những ngôi sao lớn tự cho mình là quan trọng, tự cao tự đại, khinh thường người khác.
(**) Nguyên văn là 多束头冠: Đại khái ý chỉ mũ cổ trang của nam thời xưa. Mình cũng phân vân không biết nên dùng từ thế nào.Đôi lời editor:
Dạo này mình bị mê về Hogwarts, không hẳn là mê Harry Potter, mà là kiểu mê truyện xoay quanh chương trình học của Hogwarts í.
Nói ra thì nghe lạc hậu quá chứ mình chưa xem hoàn chỉnh bất kỳ truyện lẫn tập phim nào TvT
Khoảng một tuần trước, vô tình mình đọc được một fanfic viết lấy bối cảnh học viện Hogwarts, thế là mình mê mẫn, kể với chị em thì được giới thiệu một bộ truyện đồng nhân viết theo kiểu 7 quyển của Harry Potter, đọc xong cũng đúng kiểu mình thích luôn QwQ
Nhưng sau đó mình cũng nhận ra là quyển 1234 thì thiên về chuyện xảy ra ở trường rất đúng ý mình, nhưng quyển 567 lại thiên về chiến đấu nhiều hơn. Hiện tại mình đang trong trạng thái nửa muốn mua Harry Potter về đọc, nửa lại ngán phần combat phía sau huhuhu rối rắm mấy ngày nay vẫn chưa đưa ra quyết định được OTL QAQ
À sẳn tiện giới thiệu với các bạn về bộ đồng nhân mình được giới thiệu luôn.
Tên tác phẩm: Tương ngộ tại Hogwarts
Tác giả: Yêu quái chạy mau
Độ dài: 226 chương chính văn + phiên ngoại (Nhiều quá mình cũng không rõ bao nhiêu cái)
Thể loại: Xuyên thư, đồng nhân, chậm nhiệt, ngọt văn, cốt truyện bám theo 7 quyển Harry Potter.
Couple chính: An Slytherin x Hermione Gryffindor.
Tình trạng: QT hoàn, edit thì hình như vẫn đang được edit, tầm khoảng 3x chương hay gì đó mình không nhớ rõ lắm.
Văn án:
Nếu có một ngày, bạn tiến vào Hogwarts.
Bạn có vui vẻ không?
Có lẽ là vậy, tuy rằng thế giới phép thuật cũng rất có sức hấp dẫn, nhưng tớ nghĩ tớ chỉ muốn sinh hoạt ở thế giới Muggle bình thường.
Nếu có một ngày, bạn gặp một người, người kia rất quan trọng đối với bạn, bạn sẽ chọn ở lại thế giới của cậu ấy chứ?
Tớ không biết, nhưng tớ nghĩ tớ sẽ đồng ý, nếu cậu ấy muốn tớ ở lại. Tớ sẽ ở cạnh cậu ấy.
---------------------------------------------
Phương Dịch An - Ancana Stoker, một linh hồn đến từ thế giới hiện đại tiến vào thế giới phép thuật, rất nhiều chuyện không phải do cô tình nguyện.
Thế giới này cũng vậy, đồ vật mà bạn muốn, bạn sẽ nhận được khi dùng một cách khác biệt.
Hermione Granger, một lần ngẫu nhiên gặp được, sau này trở thành người định mệnh.
Lần đầu tiên tương ngộ tại Hẻm Xéo, cô tóc ngắn, thoạt nhìn còn rất nhỏ tuổi, cô gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng.
--------------------------------------------------
"Đây là một bí mật không thể nói!"
"Nhóm ba người của Gryffindor, họ là hi vọng của thế giới."
"Có một số việc, chỉ có ba người các cậu mới có thể làm được."
"An? Lần sau đừng làm tớ sợ nữa..."
"Ở phương Đông có một truyền thuyết cổ xưa cho rằng linh hồn con người được tạo thành từ ba hồn và bảy phách. Chiếc nhẫn màu xanh biếc này là hồn ngọc, tượng trưng cho ba hồn. Nhẫn màu vàng này là hổ phách, đại diện bảy phách! Chỉ cần người cậu thích nhận nhẫn, có thể hiểu là ba hồn bảy phách của cậu đều thuộc về đối phương! Đây là tín vật mà cả đời chỉ có thể cho đi một lần! Vậy nên, tiểu thư Hermione Granger, cậu có nguyện ý gả cho tớ không?"
---
Văn án dong dài vậy thôi, đại khái là bạn An nhà mình xuyên vào thế giới Harry Potter, và bạn ý cũng như bạn editor của chúng ta, chỉ biết đại khái về Harry Potter thôi chứ chưa có xem hoàn chỉnh bộ truyện này hehe xD
Bộ này chậm nhiệt ở chỗ mới đầu bạn An không thích Hermione ngay, kiểu như là cố gắng tách bản thân ra khỏi nhóm nhân vật chính càng xa càng tốt, nhưng đương nhiên là cuối cùng vẫn phải dây dưa các kiểu. Với lại bạn An nhà mình đầu óc thông minh nhưng động đến chuyện tình cảm lại ngốc nghếch hết chỗ nói, đến cô bạn Fanny còn nhìn ra Hermione có tình cảm mà tiểu thư Stoker của chúng ta còn ngây ngô cho là tình bạn tốt đẹp xD
Nói về ưu điểm nhược điểm:
Ưu điểm với mình thì thứ nhất là bộ này khai thác về chương trình học ở Hogwarts rất nhiều (Quyển 12345), đúng tiêu chuẩn mình cần luôn. Thứ hai là ngọt văn, tuy là chậm nhiệt, mấy phần đầu cả hai chưa quen nhau nhưng mà vẫn có mấy hành động ngọt ngào hổng thể chịu nổi, đặc biệt là Hermione xD Tại sao lại nói đặc biệt là Hermione? Thật ra truyện viết theo góc nhìn của An, nhưng tác giả có viết vài phiên ngoại tóm tắt theo góc nhìn của Hermione về toàn bộ bộ truyện, đọc xong mới thấy tiểu thư Granger nhà mình u mê và thiếu nghị lực tới cỡ nào.
Khuyết điểm với mình thì mới đầu mình đọc cảm thấy không thích tính hơi thiếu quyết đoán của An. Vì An đã từng hạ quyết tâm giữ khoảng cách với nhóm ba người của Gryffindor nhưng hết lần này đến lần khác đều chỉ qua một hai hành đồng là u mê quên lối về... Còn một khuyết điểm (Khuyết điểm này là theo nhận xét của bạn mình) là do thay đổi hình tượng của Albus Dumbledore khá nhiều (Mình thì chưa đọc truyện gốc nên cũng không biết rõ về vấn đề này).
(Link QT: https://my.w.tt/HX4qS7Xyn6)
Truyện đã được lưu vào danh sách đọc của mình nếu có bạn nào muốn tìm UwU Nghe nói tác giả không viết H vào chính văn do Tấn Giang nghiêm ngặt quá, có chương H ở phiên ngoại được đăng ở trang khác, mình chưa đọc xong hết phiên ngoại nữa, chắc ngày mai sẽ tìm đọc luôn xD