Con dao găm tinh tế của Dạ Vân đang định xẹt qua cổ của Diệc Phi thì lại phát hiện ra là vợ chưa cưới của cậu chủ, vội vàng dừng tay lại. Cô ấy lộn người, lùi sang một bên.
“Cô chủ!”
Dạ Vân cung kính gọi.
Trên trán Diệc Phi toát ra mồ hôi lạnh. Nhìn thân thể nhanh nhẹn và tốc độ nhanh như chớp của Dạ Vân, cô thầm nghĩ, bên cạnh người yêu mình toàn là cao thủ, tốc độ của Dạ Vân thật nhanh! Nếu cô ấy không phát hiện ra cô là vợ chưa cưới của Đông Phương Hạ, đoán chừng cô ấy đã nằm trên mặt đất rồi. Thật là đáng sợ!
Nam Cung Diệc Phi đi tới, nhóm Dạ Ảnh đồng loạt đứng lên, cung kính gọi cô là “cô chủ”.
Thấy Đông Phương Hạ lười biếng dựa vào sô pha, khoanh tay trước ngực, như cười như không nhìn mình, Diệc Phi tức tối lườm anh: “Em còn lo anh ở bên ngoài lạnh nên mang áo khoác cho anh, nếu biết anh ở đây hưởng phúc thì em chẳng thèm quan tâm anh đâu!”
Nghe vậy, Đông Phương Hạ mới phát hiện ra Diệc Phi đang cầm một chiếc áo phao, bèn giả vờ áy náy nói: “Cô giáo, ngại quá, cô bận như vậy mà còn phải quan tâm tới học sinh. Để báo đáp tấm lòng của cô, em chỉ có thể dùng hành động thôi. Nào, tới đây ôm cái”.
“Cút...”
Diệc Phi thật sự muốn ném chiếc áo khoác lên người Đông Phương Hạ. Sao hôm nay tên lưu manh này lại vui thế nhỉ? Nhưng rồi cô vẫn khoác áo vào cho Đông Phương Hạ.
Thấy thế, Đông Phương Hạ cầm tay Diệc Phi, cố bày ra vẻ mặt đáng thương: “Cô giáo, em kính trọng cô như thế, sao cô lại bảo học sinh của mình cút. Cô làm em thấy nhói lòng quá!”
Nghe vậy, chị em Dạ Ảnh suýt thì phì cười.
Diệc Phi hừ một tiếng. Đông Phương Hạ, cũng có lúc anh phải đầu hàng cơ đấy!