Người áo đen thần trí không tỉnh táo, nỗi đau xuyên tim khiến toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, nhớ lại những lời đồn của thế giới ngầm, người áo đen cố sức mở đôi mắt, nhìn Đông Phương Hạ bằng khuôn mặt tím ngắt, dùng toàn bộ sức lực nôn ra hai chữ khiến những tên sát thủ như họ phải kiêng sợ. Sau đó, ngất đi.
Khoảnh khắc ngất đi, ánh mắt người áo đen vô cùng sợ hãi! Lúc này, hắn mới biết lần này mình đến nước Z là quyết định ngu xuẩn thế nào, gặp phải người tàn nhẫn như “Huyết Lang”! Còn là mục tiêu của “Phong Ba” họ, hắn hối hận rồi!
Đông Phương Hạ nghe thấy người áo đen nói ra danh hiệu của mình, không thấy kỳ lạ gì! Khuôn mặt vô cảm xé áo ngoài của người áo đen, khi nhìn thấy hình xăm đó trên vai trái của hắn, mới hoàn toàn chắc chắn họ là sát thủ của “Phong Ba”! Từ kích cỡ của hình xăm, có thể thấy người này có địa vị không thấp ở “Phong Ba”, không nói hình xăm của hắn, chỉ với võ nghệ của hắn, tuyệt đối là một người có tiếng nói trong “Phong Ba”.
Từ sau khi cảm thấy thân thủ của người áo đen không tầm thường, lại bị mấy vết thương, Đông Phương Hạ vẫn luôn nghi ngờ một chuyện! “Phong Ba” không biết Đông Phương Hạ chính là Bek Ji, Huyết Lang! Một nhân vật nhỏ, đáng để họ sử dụng cao thủ như vậy đến gϊếŧ mình không, huống hồ không chỉ một người, trong đó, nhất định có chuyện mình không biết!
Đông Phương Hạ yên lặng nhìn! Rốt cuộc là chuyện gi!
Cùng lúc đó, khi Đông Phương Hạ và người áo đen chém gϊếŧ nhau, Hác Hiên sớm đã nhận được thông tin, đưa theo tất cả thành viên của tổ an ninh quốc phòng không ngừng chạy đến con phố mà mấy người Đông Phương Hạ bị tập kích trước đó.
Hiện trường đã bị cảnh sát phong tỏa! Nhìn con phố hỗn loạn, đèn cảnh sát nhấp nháy, đám người vây quanh, còn cả vết tích mặt đất bị viên đạn bắn sượt qua, địa bàn của Tào Bang bị mìn nổ tung toàn bộ, Hác Hiên biết trước đó hiện trường kịch liệt và nguy hiểm thế nào.
Anh ta vung tay bảo người của mình mau chóng xử lý sự việc! Hác Hiên không ngừng ngó nhìn, anh ta đang tìm Đông Phương Hạ, tuy Đông Phương Hạ có chuẩn bị, nhưng làm ra cảnh tượng thế này, dám công khai sử dụng vũ khí nóng ở Yên Kinh, không phải việc tốt! Anh ta lo lắng Đông Phương Hạ không đánh được kẻ địch, hoặc là bị thương.
Hác Hiên tìm rất lâu, không có được tin tức của Đông Phương Hạ, càng nóng ruột! Nhưng đúng lúc anh ta thấp thỏm bất an, điện thoại trong túi rung lên, khi thấy là số điện thoại của Đông Phương Hạ, lập tức đưa người của mình chạy về phía tòa nhà đối diện.
Trên sân thượng, Đông Phương Hạ dựa vào can lan, từ cao nhìn xuống đồng chí cảnh sát bận rộn phía dưới! Những việc này đều do anh làm ra, nhưng dường như anh cũng không hề quan tâm, gió lạnh vù vù thổi loạn mái tóc của anh trở nên rối tung, nhưng lại khiến thân hình cao dài của Đông Phương Hạ càng trở nên đáng sợ. Khí thế, khiến người ta phải quỳ bái!
Trận chiến đấu phía Dạ Ảnh và Dạ Phong cũng kịch liệt, phía Thư Lăng Vy cũng không yếu! Khi ba người nhận được tin nhắn của Đông Phương Hạ, cuộc chiến cơ bản kết thúc.
Đông Phương Hạ từ sân thượng nhảy qua, khi anh quay đầu nhìn thấy mấy người Dạ Ảnh cũng mang thi thể của sát thủ “Phong Ba” đến, ánh mắt hiện lên ý cười!
“Đông Phương Hạ, sao anh bị thương rồi?”
Thư Lăng Vy thấy Đông Phương Hạ xé rách áo ngoài quấn vào chân và cánh tay, liền ném thi thể của sát thủ “Phong Ba” sang một bên, chạy nhanh về phía Đông Phương Hạ.
“Sao lại thế này?”, Thư Lăng Vy kiểm tra kỹ thương tích của Đông Phương Hạ.
Trong lòng Đông Phương Hạ thấy ấm áp: “Không sao, chỉ thương nhẹ thôi!”
“Cậu chủ, tôi tóm được một tên còn sống!”, Dạ Phong ném tên sát thủ đang thoi thóp thở đến trước mặt Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ bị thương mấy chỗ, khiến mấy người Dạ Ảnh hơi nghi hoặc! Lòng nghĩ lẽ nào cậu chủ gặp phải kẻ địch cường mạnh. Nhìn người áo đen nằm phía bên kia, Dạ Ảnh và Dạ Phong cũng phải hiếu kỳ, rốt cuộc là sát thủ thế nào, có thể khiến cậu chủ nhà mình bị thương trong khi đã tập trung toàn bộ tinh thần phòng bị, chân còn bị rạch rách!